Editor: Mèo Con Tham Ăn

Ngô Lục Lục phát hiện không đúng là rạng sáng hai giờ.

Ông ta đột nhiên mở mắt ra, nữ quỷ đứng trước mặt ông ta đang bay lơ lửng trên không trung, bàn tay xám xanh không một chút thịt nào hướng Ngô Lục Lục tóm tới.

Mấy con quỷ còn lại, bò xung quanh góc phòng không phân biệt được chúng là loại quỷ gì, thân thể uốn éo vặn vẹo như một cái bánh quai chèo nhìn chằm chằm Ngô Lục Lục, có con đầu một nơi thân một nẻo hay có con đầu lưỡi lẫn tròng mắt mất khống chế xoay chuyển loạn.

Những con quỷ này không nghĩ tới Ngô Lục Lục đột nhiên tỉnh lại, khi thấy ông ta mở mắt mấy con quỷ này không khỏi tru lên một tiếng, tranh giành hướng Ngô Lục Lục đánh tới. Muốn bóp cổ ông ta.

Ngô Lục Lục không khỏi kinh hãi, xoay người sang một bên tránh thoát móng vuốt của những con quỷ xông tới, người cũng trực tiếp lăn xuống giường, cho đến khi đụng đến chân bàn gỗ mới dừng lại.

Bàn gỗ khẽ lay động rồi trực tiếp nghiêng sang một bên, để lộ ra viên châu màu đen đặt ở trên đồng tiền. Do tác động của Ngô Lục Lục viên Mặc châu trực tiếp rơi xuống đất, lăn lộc cộc xuống gầm bàn, nảy lên hai cái không biết lại rơi vào xó xỉnh nào? 

Ngô Lục Lục đến lúc này rồi còn tâm trí đâu mà nhớ đến hạt châu kia nữa, chịu đựng cơn đau khi lăn xuống giường, còn phải né tránh những công kích mà con quỷ gây ra.

Bàn gỗ yếu ớt lại bị tác động một cách mạnh mẽ từ Ngô Lục Lục trực tiếp vỡ nát, những mảnh gỗ vụn rơi tung tóe, có mảnh trực tiếp quét qua gương mặt Ngô Lục Lục để lại một đường máu.

Máu tươi chậm rãi thấm ướt, Ngô Lục Lục không khỏi dơ bàn tay lên sờ mặt mình, thầm kêu hỏng bét.

Mùi máu tươi lưu động trong không khí, cho dù chỉ có một chút máu cũng có thể khiến những con quỷ này trở nên điên quồng.

Những con quỷ bên cạnh ngửa đầu hít một hơi trong không khí, không hẹn cùng nhau nhìn về phía Ngô Lục Lục im lặng gào thét. Chúng nó từ bốn phía chậm rãi bò tới gần Ngô Lục Lục, muốn ngăn cản đường đi của ông ta.

Ngô Lục Lục kinh sợ ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào bức tường mỏng bên cạnh. Thở hổn hển, trên mặt đất bắt đầu sờ loạng xạ, khi sờ được một cây gậy chân bàn ông ta gắt gao khua khua trước người, xem nó như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Ngô Lục Lục không khỏi nắm chặt cây gậy trong lòng bàn tay. Ý đồ đe doa những con quỷ đang tới gần.

Cây gỗ này cũng không phải là gỗ Đào, một chút tác dụng cũng không có.

Cho dù xem như là gỗ Đào, nói không chừng những con quỷ này cũng không sợ.

Những con quỷ này ít nhất là chết khoảng hai, ba mươi năm, nơi này lại âm u ẩm ướt, là một căn cứ tốt, quanh năm tẩm bổ bọn chúng. Đừng nói là Ngô Lục Lục, cho dù là người lợi hại nhất trong nhà ông ta có đến, cũng chưa chắc có thể hàng phục được bọn chúng, huống chi quỷ ở đây còn nhiều như vậy.

Chẳng lẽ... Hôm nay ông ta phải chết ở đây sao?

Ngô Lục Lục trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng ông ta không cam lòng, cây gậy gỗ trong tay không khỏi siết chặt lại , cho dù trong lòng có hoảng sợ đến đâu thì ánh mắt lại một mực kiên định.

-Cho dù có chết, ông ta cũng không thể chết một cách uất ức như vậy được!

Trong lúc Ngô Lục Lục đang suy nghĩ, con quỷ dẫn đầu không chịu được an phận gào thét một tiếng từ trên không nhào xuống.

Toàn bộ cái đầu to như vậy cũng chỉ có một cái miệng rộng lớn, khi nó há miệng  lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như có thể đem Ngô Lục Lục một hơi nuốt xuống!

Ngô Lục Lục sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt con quỷ đã bay đến trước mắt. Cơ bản là không cho ông ta cơ hội phản kích.

Ông ta trợn to mắt, lớn đến mức ông ta có thể thấy được trong đồng tử của mình  phản chiếu ra cái miệng rộng lớn...Đúng lúc này.

Một cái bóng đen không biết từ đâu bay ra. Ngô Lục Lục cảm thấy hoa mắt, bóng dáng quỷ liền chớp mắt đã không thấy đâu. 

Biến cố này quá đột ngột, không chỉ mình  Ngô Lục Lục sửng sốt ngay cả những con quỷ còn lại cũng không khỏi kinh ngạc.

Cho đến khi truyền đến âm thanh nhai nuốt mới khiến bọn họ lấy lại tinh thần nhìn về phía âm thanh kia.

Một vật hình thú giống như một con báo đen, đang giẫm lên bụng con quỷ, nó cúi đầu cố gắng xé nát con quỷ dưới thân, giống như đang thưởng thức món ăn ngon nào đó vậy.

Khi báo đen nuốt xuống, cổ họng nó phát ra tiếng nuốt “ừng ực”, ăn xong miếng cuối cùng trông nó có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Nó liếp mép một cái, sau đó từ từ nhìn qua những con quỷ còn lại.

Hai chân trước cong lại, thân trước cúi xuống, một hơi thở phả ra, sương mù đen lan tràn trên mặt đất, đột nhiên khiến nhiệt độ của cả căn phòng giảm mạnh. 

Ngô Lục Lục không khỏi lạnh người, lông tơ trên người không khỏi dựng đứng lên, ông ta cùng với nhóm quỷ không khỏi nhìn chằm chằm 'Báo đen', lúc này mới kịp phản ứng rằng con 'Báo đen' này so với nữ quỷ còn muốn lợi hại hơn!

Đứng trước mặt nó, tất cả mọi người cũng chỉ là đồ ăn vặt mà thôi.

Nhóm quỷ bên cạnh lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay cả Ngô Lục Lục được coi là thức ăn cũng không thèm động, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm 'Báo đen' đang ăn như hổ đói kia, gầm một tiếng coi như đe dọa cũng như tìm cách bỏ trốn.

Trái lại 'Báo đen' chỉ nhìn bọn chúng, liếm láp khóe miệng một chút, cái đuôi ở đằng sau lưng vui vẻ lắc lư mấy cái, đồng tử màu vàng nháy mắt nheo lại.

Nữ quỷ thấy thế, kêu rên một tiếng vội vàng chạy trốn tứ phía.

Không biết từ lúc nào, 'Báo đen' dùng quỷ khí trên thân mình làm một giềng xích khóa chặt căn phòng, bây giờ căn phòng nhỏ bé này giống như một cái nhà tù ngăn chặn nhóm quỷ chạy thoát.

'Báo đen' gầm nhẹ một tiếng, chân sau lùi lại một chút rồi dùng sức bắn ra, trốn ở một bên Ngô Lục Lục không thấy rõ, chỉ nghe được vài tiếng gào thét vang lên, sau đó chỉ còn lại một tàn ảnh màu đen lướt qua. Xong việc 'Báo đen' mới trực tiếp rơi xuống đất, trong lúc này Ngô Lục Lục mới thấy bộ dáng của nó.

Đối mặt với cặp đồng tử màu vàng, Ngô Lục Lục không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, răng run cầm cập.

Nhưng 'Báo đen' lại không công kích ông ta, chỉ kỳ quái liếc ông ta một cái rồi ngậm 'Đồ ăn vặt' đầy miệng hóa thành một làn sương đen, xuyên qua cánh cửa mà đi.

Nó vừa đi, nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng trở lại. Cho đến khi căn phòng lần nữa khôi phục lại bình thường, Ngô Lục Lục mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cây gậy gỗ, mặc cho nó rơi xuống đất, mình thì tựa vào tường từng chút từng chút xụi lơ xuống đất.

...May mắn nhặt được cái mạng trở về.

Ngô Lục Lục âm thầm lau mồ hôi lạnh trên thái dương, cố gắng chống đỡ chân tường đứng lên.

Mắt lơ đãng nhìn đến mảnh vụn của bàn gỗ, trông thấy con Tỳ Hưu ngậm tiền ngã xuống một bên, ông ta không khỏi sửng sờ.

Một lúc sau mới gian nan nói được một câu: “...Tỳ Hưu mặt quỷ?”

Đó là ác quỷ trăm năm mới huyễn hóa thành thú, vì sao lại có thể ở nơi tồi tàn của ông ta được?

Trùng hợp?

Hay là…

-[Cái này cho ông mượn sử dụng.]

Những kí ức mới gặp cô gái ở ban ngày đột nhiên ùa về, còn có trước khi cô đi có đặt viên Mặc châu ở trên đồng tiền.

"Không lẽ!" Ngô Lục Lục thì thào suy nghĩ, càng nghĩ mắt không khỏi trợn lên.

__

Sương màu đen từ phòng Ngô Lục Lục lao ra vội vàng lao về hướng nhà họ Bạch.

Khi đến nhà họ Bạch nó còn vui vẻ bay vòng vòng trên không trung mấy lần.

Tựa như một chó nhỏ ở bên ngoài chơi đến vui vẻ, rốt cuộc cũng thỏa mãn chạy về nhà tìm chủ nhân.

Chờ Tiểu Chỉ ra ngoài mở cửa sổ, sương đen như một làn khói bay vào. Vừa vào, nó liền ngoan ngoãn ngồi một bên, những Mặc châu còn lại không kịp chờ đợi liền huyễn hóa thành những hình thú lớn nhỏ không đồng nhất. Đem căn phòng cũng xem như rộng rãi trở nên trật kín.

Tuy bon chúng huyễn hóa thành những con vật lớn nhỏ nhưng thực tế thực lực của bọn chúng lại ngang bằng. Mặt quỷ Tỳ Hưu ngậm 'Đồ ăn vặt' chạy đến được xem là con lệ quỷ nhỏ nhất cũng là con tự coi mình là đáng yêu nhất.

Tiểu Chỉ 'cạch' một tiếng đóng lại cửa sổ, bay lên đầu Tô Tái Tái nằm sấp xuống, hai cánh tay chống cằm nhìn con Tỳ Hưu mặt quỷ đang ngậm một đống quỷ về, dừng một chút lại nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái ôm lấy gối đầu ngồi xếp bằng trên giường, đánh một cái ngáp tinh thần buồn bã nói: “Cho chị xem một chút là cái gì?”

Tỳ Hưu mặt quỷ nghe, rất ngoan ngoãn cúi đầu xuống, đem một đống 'Đồ ăn vặt' trong miệng phun ra. Những con quỷ liền cùng chung số phận chồng lại với nhau.

Những con lệ quỷ bên cạnh trông thấy, từng con không hẹn mà nuốt ngụm nước bọt, nhưng Tô Tái Tái vẫn chưa lên tiếng, bọn chúng liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên, bọn chúng là những con lệ quỷ hiểu quy củ.

"A... Loại quỷ này chị chưa thấy bao giờ đâu.” Tô Tái Tái ôm lấy gối đầu, đặt cằm lên đó nói.

Dừng một chút rồi nói thêm: “...Khó coi.”

Loại quỷ này sinh sống ở những nơi âm u, trên thực tế thực lực của chúng rất yếu, bọn chúng chủ yếu là hấp thu những oán khí, dù một chút xíu oán khí cũng không buông tha.

Những oán khí kia lại không trọn vẹn chồng chất ở trên người, chúng nó mô phỏng thành những bộ phận khác nhau.

Hoặc là đầu, hoặc là cánh tay…

Cho nên bây giờ đứng trước mặt Tô Tái Tái là những con quỷ bốn tay đứng trên mặt đất, trên miệng là cái miệng hình sói khổng lồ, lưng phủ đầy lông đen, lõm vào như lưng con cóc.

Nhưng nếu nhìn kỹ vào những chỗ lồi đó, liền thấy được đôi mắt bị lông tóc che phủ.

Sau lưng của những con quỷ này đều được tạo thành từ đầu người, lớn nhỏ!

Có khi chỉ có cái ót, có con chỉ mọc ra nửa gương mặt, tròng mắt loạn chuyển, lộ ra sự quỷ dị.

Đối với Tô Tái Tái những con quỷ đáng sợ như vậy cũng đơn giản là 'Khó coi'.

"Được rồi, cũng không có tác dụng gì." Tô Tái Tái nhìn lướt qua thấy những con quỷ đều sợ hãi nằm rạp xuống đất, cô cũng không thấy hứng thú với những con quỷ này phất phất tay ra hiệu: “Các em đừng làm bẩn phòng.”

Lời nói vừa ra, những con lệ quỷ đang ngồi ở một bên hai mắt liền tỏa sáng, không kịp chờ đợi lập tức ngậm lấy những bộ phận của con quỷ, ném lên không trung cùng những đồng bạn khác một ngụm chia nhau ăn.

Máu đen vẩy xuống, chúng còn chưa kịp rơi xuống đất liền hóa thành những oán khí lưu động lại không trung.

Có oán khí bay tới chỗ Tô Tái Tái đang ngồi, cô liền duỗi ngón tay tại không trung quấn hai vòng liền đem những oán khí kia quấn thành hình cầu đưa cho Tiểu Chỉ đang nằm một bên.

Tiểu Chỉ hai tay tiếp nhận, một ngụm cắn xuống, giống như ăn kẹo đường mà nuốt.

Tô Tái Tái sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Chỉ, thời điểm thu tầm mắt lại vừa lúc trông thấy nữ quỷ đang trốn ở một bên run lẩy bẩy.

Con quỷ chỉ có da bọc xương, và tất nhiên nó được sắp xếp ăn cuối cùng so với những con quỷ to và nhiều thịt.

Đang lúc một con Lệ quỷ nuốt chửng con quỷ, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, trông thấy bộ dáng của con quỷ nhỏ này tuy có chút ghét bỏ nhưng vẫn há cái miệng to của mình cắn xuống, đúng lúc này…

“Khoan, chờ một chút?”

Ngao?…

Lệ quỷ dừng lại, miệng mở rộng quay đầu nhìn Tô Tái Tái. Vô tội nháy mắt mấy cái.

"Chị đột nhiên nghĩ đến chị đang thiếu một người giữ cửa." Tô Tái Tái nhìn nữ quỷ, sờ lên cằm nói: “Tiểu Chỉ, em gần đây ở trong nhà nhiều quá chắc cũng nín đến hỏng rồi, cũng có thể để nó giữ nhà cho chúng ta nha?”

Tiểu Chỉ đang cầm lấy 'Kẹo đường làm bằng oán khí' ăn đến vui vẻ nghe được, lập tức gật đầu lia lịa.

Không sai! Nó cũng muốn cùng Tô Tái Tái ra ngoài!

"Vậy..." Tô Tái Tái nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy ở đằng kia, đối với nó ở trong mắt người khác là một nhân vật hung tàn, ở chỗ này cũng chỉ là một nữ quỷ bị ác bá bắt nạt cũng chỉ biết im lặng chịu đựng.

Cô dịu dàng hỏi: “Cô hay là giúp tôi giữ cửa, hay là...”

Cô dừng một chút, chỉ chỉ những con lệ quỷ vạn năm đang vây quanh nữ quỷ như hổ rình mồi nói: “Cho chúng nó làm đồ ăn vặt?”

...Quỷ đều biết cách chọn tốt cho mình!

Nữ quỷ liên tục gật đầu, sợ Tô Tái Tái lại thay đổi chủ ý.

Ngài là đại lão, ngài nói cái gì chính là cái đó!

"Vậy liền gọi cô là đồ ăn vặt đi." Tô Tái Tái cười tủm tỉm vỗ tay.

???

"Đúng không, đây là cái tên rất hay?" Cô không khỏi vui vẻ nhìn nữ quỷ.

Nữ quỷ?

Nữ quỷ rưng rưng nước mắt bị ép gật đầu.

Nó không thấy cái tên này hay chỗ nào, nó chỉ cảm thấy cái tên này... Giống như là càng gọi càng đói.

Càng nghĩ, nữ quỷ không nhịn được vụng trộm nhìn các đại lão xung quanh.

Phát hiện ra các đại lão đang 'thèm nhỏ dãi' nhìn mình, lập tức run một cái ánh mắt kiên định nhìn Tô Tái Tái.

Quyết định từ giờ phút này, cô chủ cho dù có nói gì thì chính là cái đó.

Tuyệt đối nghe lời!

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play