Editor: Mèo Con Tham Ăn
Khi Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu.
Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã, ông lập tức ngừng nói, nhìn về phía bà, khẽ cúi người: “Phu nhân ”
Hứa Tần Nhã thản nhiên đáp một tiếng, cau mày nhìn bữa sáng do người giúp việc dọn ra. Mí mắt lại lần nữa nhấc lên hỏi quản gia: “Lúc này cô ta vẫn chưa dậy à?”
Từ “cô” này rõ ràng rất khó chịu. Nhưng quản gia không một chút biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã: “Hôm nay tôi không thấy Tô tiểu thư.”
Hứa Tần Nhã càng nghe lông mày càng cau chặt hơn.
Nhưng giây tiếp theo bà bình tĩnh khôi phục lại thần sắc, tiếp tục bước xuống lầu, nhàn nhạt mở miệng: “Khi Ngữ Dung bận việc xong nhớ nhắc tôi đăng ký lớp học lễ nghi cho cô ta!”
“Vâng.” Quản gia cụp mắt xuống, lặng lẽ đứng lên.
Sau khi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa mới một lần nữa nhìn người giúp việc với vẻ mặt thờ ơ: “Đem bữa sáng cho Tô tiểu thư.”
Người hầu thành thật trả lời rồi bưng bữa sáng lên lầu.
Lên cầu thang rẽ phải, đi bộ đến cuối hành lang, căn phòng thứ hai từ dưới đếm lên chính là phòng của Tô tiểu thư.
"Tô tiểu thư, cô dậy chưa? Tôi mang bữa sáng cho cô rồi." Người giúp việc gõ cửa hai lần rồi lên tiếng, đợi mấy giây bên trong không có tiếng trả lời, cô ta lại gõ lần nữa: “Tô tiểu thư?”
Thấy vẫn như cũ không có tiếng động người giúp việc không tiếp tục gõ cửa nữa, nhún vai, bưng bữa sáng lên rồi trở về.
Cho dù cô ta thật sự là tiểu thư chân chính của Bạch gia thì như thế nào? Không được lão gia cùng phu nhân chào đón thì cũng là người vô dụng không phải sao.
Đã hơn mười ngày kể từ khi cô ta được đón về, cũng không thấy lão gia phu nhân có ý tứ tổ chức yến tiệc giới thiệu cô với mọi người. Càng không nói đến việc đổi lại họ Bạch, ngược lại vẫn như cũ để bọn họ gọi cô là “Tô tiểu thư.”
Không cần phải giải thích ý nghĩa của nó, mọi người đều hiểu.
Cũng khó trách người giúp việc Bạch gia có chút khinh thường đối với vị "Tô tiểu thư" này.
...Quên đi. Dù sao người ta sau khi dậy, cảm thấy đói bụng, tự nhiên sẽ đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Cô ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Người giúp việc vừa đi xuống lầu vừa suy nghĩ.
__
Một bên khác.
Vừa mới lên xe Bạch phu nhân Hứa Tần Nhã ngồi ở phía sau xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại nghĩ đến những việc phát sinh gần đây trong nhà.
Lão phu nhân đột nhiên nói mình đã tìm thấy cháu gái ruột, không chỉ từ trên xuống dưới nhà họ Bạch chấn động, ngay cả gia đình mẹ đẻ cô ta cũng khiếp sợ không thôi.
Hết lần này tới lần khác giấy xét nghiệm ADN giấy trắng mực đen còn nằm ở đấy, ai cũng không thể làm giả được.
Với lại…
Hứa Tần Nhã mở mắt ra, nhìn về hướng cửa sổ.
Cô ta về sau từng vụng trộm cầm tóc Tô Tái Tái đi giám định thêm hai lần.
Trách không được năm đó Bạch nhị gia còn tại thế, từng tính cho con cô ta một quẻ tựợng "Tiêu thiều chín thành, phựợng hoàng lai nghi", cùng huyết mạch Bạch gia có nhân quả nhưng “Tình giống sương mai, mỏng tựa cánh ve.”
Hóa ra Ngữ Dung và bà ta không có quan hệ máu mủ.
Bạch gia mới cùng Trình gia đính hôn, Tô Tái Tái trở về lúc này thực sự không thích hợp.
Không lẽ...Lão phu nhân cảm thấy cuộc hôn nhân với Trình gia tốt như vậy nên thuộc về Tô Tái Tái?
Hứa Tần Nhã nghĩ đến điểm này không khỏi ở trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy lão phu nhân càng già càng hồ đồ.
Bạch gia có thể đứng vững gót chân ở thành phố C thật không dễ dàng.
Năm đó Bạch gia vừa mới ở thành phố C khởi sắc, không nghĩ tới người cầm quyền cha Bạch ngoài ý muốn qua đời. Lưu lại Bạch lão phu nhân cùng với thằng nhóc mười mấy tuổi Bạch Văn Liên cũng chính là chồng bà ta hiện tại.
Thương trường như chiến trường, không có người cầm quyền ra gánh vác Bạch gia, mắt thấy bị người ta xâu xé.
Cũng may chú của Bạch Văn Liên kịp thời đuổi tới. Mà vị Bạch nhị gia người này cũng không tầm thường, anh ta là người có danh tiếng lẫn địa vị trong giới phong thủy.
Là người Huyền môn, cho dù là nhân vật lợi hại cỡ nào cũng đều phải tiếp nhận chút nhân quả nghiệt chướng. Cho nên, lúc còn trẻ Bạch nhị gia một mực tận lực duy trì một khoảng cách với mọi người, như vậy sẽ tránh được nhân quả làm tổn hại đến người thân.
Nhưng lại không nghĩ tới anh ta lại vừa vặn gặp cảnh anh trai ngoài ý muốn bỏ mình.
Bạch nhị gia lòng mang áy náy, cảm thấy anh trai là thay mình cản kiếp nạn. Khi tròn bốn mươi tuổi không còn thay người khác đoán mệnh xem quẻ mà thay vào đó quay trở lại Bạch gia, dựa vào các mối quan hệ lúc trước đứng sau tỉ mỉ trợ giúp Bạch Văn Liên, lúc này mới có Bạch gia ngày hôm nay.
Tổ tiên Hứa Tần Nhã cũng từng là người huyền môn, tổ phụ thường xuyên nhớ lại năm đó Hứa gia phong quang rực rỡ cũng vì điều này ông ta tự làm chủ để Hứa Tần Nhã gả cho Bạch Văn Liên.
Hi vọng có thể trở về cái thời huy hoàng năm đó.
Chỉ tiếc Bạch Nhị gia tuy là người của huyền môn, nhưng Bạch Văn Liên một điểm năng lực lại không có.
Tổ phụ Hứa gia đành phải đem hi vọng kí thác vào đứa con trong bụng Hứa Tần Nhã, cũng bởi vì vậy, sau khi mang thai Hứa Tần Nhã mới có thể năn nỉ Bạch Văn Liên cầu xin Bạch nhị gia phá lệ thay đứa bé trong bụng mình tính một quẻ.
Bạch nhị gia do dự đến cuối cùng vẫn phá lệ một lần nữa mở quẻ. Cũng bởi một lần phá lệ như vậy nên Bạch nhị gia nhận lấy phản phệ. Không kịp chờ lão phu nhân ra ngoài du lịch trở về liền đi.
Mà Bạch Ngữ Dung khi còn bé đã biểu hiện một chút thiên phú, tuy nói không nhiều nhưng đủ để kiêu ngạo, không khỏi khiến hai nhà Bạch- Hứa mừng như điên.
Không chỉ là Bạch gia, ngay cả Hứa gia cũng tỉ mỉ bồi dưỡng Bạch Ngữ Dung, hi vọng cô ta tương lai có thể gánh vác trách nhiệm cả hai nhà, để hai gia tộc tiến thêm một bước.
Nguyên bản Trình gia là thế gia 'cổ võ' cũng chính bởi vì điểm này mới có thể cùng Bạch gia đính hôn.
Nếu lão phu nhân cảm thấy những thứ này đều thuộc về Tô Tái Tái, vậy thì mười phần sai.
Vô luận đối với hai nhà bồi dưỡng Ngữ Dung hay Trình gia đối với cô coi trọng, cũng đều là vì bản thân Ngữ Dung có năng lực.
Tô Tái Tái?
Một người mười mấy năm sinh sống ở nông thôn, ngay cả học đều không có trải qua, cũng chỉ là một dã nha đầu, cô dựa vào cái gì?
Hứa Tần Nhã lại một lần nữa nhắm mắt lại, nỗi lòng dần khôi phục lại bình tĩnh.
Được rồi. Dù sao cũng là huyết mạch Bạch gia, nếu như Tô Tái Tái ngoan ngoãn nghe lời, coi như là nuôi một người rãnh rỗi... Cũng không phải không thể.
Chỉ là mùa hè này Ngữ Dung cố gắng tiến vào Học Viện Huyền Học, sau khi trở về phải nói với quản gia nhắc nhở cô tuyệt đối không được đi quấy rầy Ngữ Dung.
Hứa Tần Nhã thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, không muốn nghĩ đến những sự tình ngổn ngang lung tung này nữa, thay vào đó tâm tư một lần nữa đặt ở trên người Bạch Ngữ Dung.
___
Cùng một thời gian, Tô Tái Tái hoàn toàn không biết mình được xem như một người rãnh rỗi mà nuôi, giờ phút này cô đang đứng trên đường ray bị bỏ hoang từ lâu, ăn màn thầu mua trên đường rồi nhìn xung quanh.
Chỗ này tuy nói là tuyến đường sắt bị bỏ hoang nhưng không chút nào dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí còn là nơi được giới trẻ ưa chuộng đến đây để chụp ảnh, vẽ vời, hẹn hò, thậm chí ngay cả cửa kho khóa chặt hai bên cũng được phun những màu sắc sặc sỡ.
Cũng khá thú vị.
Người tới chụp ảnh phần lớn là những người thích thế giới giả tưởng, đều ăn mặc nhân vật trong truyện tranh anime.
Tóc nhuộm màu đỏ, lam ở đây chưa là gì, khoa trương hơn nữa là trên đầu còn có lông tai cùng cái đuôi lông xù.
Trông như một nhóm yêu quái nhảy múa điên cuồng.
Cũng khó trách hạt châu màu đen cô đeo trên tay muốn ngo ngoe rục rịch.
"Đừng quậy, những thứ đó là người không phải bạn tốt của bọn mi." Tô Tái Tái xác định phương hướng, liền xoay người tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Trong lúc đi còn vừa đi vừa cười nói với hạt châu màu đen một câu như vậy.
Đặc biệt là hạt châu được coi là hoạt bát nhất nhóm cũng sắp không nhịn được mà huyễn hóa thành bản thể vui vẻ chạy tới gần chị gái hồ yêu gần bản thân nhất.
Thật muốn chạy tới nhìn, có lẽ chị gái mặc thành hồ yêu có thể ngay lập tức gào thét bỏ chạy.
Um! Chỉ cần tưởng tượng tình cảnh như vậy không khỏi khiến người ta trở nên sôi động náo nhiệt.
Tô Tái Tái mặc dù ăn mặc một cách bình thường, áo sơ mi trắng + quần jean đã giặt đến phai màu nhưng dáng dấp của cô đẹp mắt, không chỉ vậy cô có khuôn mặt ưa nhìn, đặc biệt là mắt và lông mày là loại diện mạo càng nhìn càng thoải mái dễ chịu.
Cho nên khi cô đi ngang qua, nguyên bản nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho chị gái hồ yêu, ống kính không tự chủ được mà theo bước chân rời đi của Tô Tái Tái. Sự kinh diễm không khống chế được trào ra từ khoé mắt, trong ống kính người đang quay lưng bước đi chợt quay đầu lại nhìn.
Chọc cho nhiếp ảnh gia giật mình, bỏ lỡ thời gian chụp ảnh tốt nhất.
"Ai nha, anh Kiệt, anh đang làm gì vậy? Em mệt quá!" Chị gái hồ yêu nũng nịu dò hỏi.
"Được, được lập tức chụp cho cô!" Anh Kiệt người được gọi vội vàng đáp, nhưng khi quay lại nhìn bóng lưng của Tô Tái Tái thực sự không cam tâm, lại lần nữa giơ máy ảnh lên nhắm ngay bóng lưng của cô bấm nút chụp lia lịa.
-Cho dù là cái bóng lưng, nếu như đăng lên mạng cũng có thể thu hút một làn sóng lưu lượng truy cập a!
Nhiếp ảnh gia đắc ý.
Tay anh ta đã đặt sẵn trên nút chụp, đang muốn ấn xuống trong nháy mắt…
Trong màn ảnh một cái bóng đen từ bóng lưng đối phương lao đến, hướng thẳng về phía ống kính.
Là một khuôn mặt cực kì gớm ghiếc và dữ tợn đang gào thét trong im lặng!
"A" Nhiếp ảnh gia bị dọa sợ, chân như nhũn ra trực tiếp ngồi bệt xuống đất, 'ba' một tiếng máy ảnh rơi trên mặt đất vỡ nát ống kính.
"Anh Kiệt! Anh bị làm sao vậy?" Chị gái Hồ yêu bên cạnh bĩu môi nguyên bản không cao hứng nhưng khi thấy điệu bộ của nhiếp ảnh gia tranh thủ thời gian tới hỏi thăm.
Mà người được gọi là anh Kiệt nhiếp ảnh gia đôi mắt trợn to vẫn như cũ hoảng sợ mà nhìn bóng lưng Tô Tái Tái rời đi, run rẩy nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh.
Động tĩnh đằng sau Tô Tái Tái tất nhiên biết, chờ hạt châu đen như mực mắt thường không thấy được hóa thành sương mù một lần nữa trở về cổ tay cô, mới cười nhẹ trách một câu: “Lại hù dọa người.”
Hạt châu vừa mới lộ nguyên hình đem người làm cho nảy giật mình nghe được tỏ vẻ nhu thuận ngoan ngoãn lay trái động phải một cái.
-Nó rất đáng yêu!
Đáng yêu đến mức nó có thể muốn làm gì thì làm!
Hạt châu mới vừa lay động xong, mấy hạt châu bên cạnh nguyên bản đang an tĩnh vội vàng chen tới, đem hạt châu được coi là đáng yêu kia đè bẹp.
Cho ngươi làm bộ đáng yêu!
-???
Tô Tái Tái nhìn thấy quá trình bắt nạt kẻ yếu "..." cô mỉm cười vội mở miệng can ngăn: "Được rồi, đừng làm rộn bị người khác trông thấy sẽ không tốt." Mới khiến hạt châu trên tay yên tĩnh được.
Lại tiếp tục đi sâu vào bên trong, cỏ dại trên đường ray càng ngày càng nhiều, xung quanh lại hoang vu vắng vẻ, thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa là các dãy nhà lầu bị phá hủy còn một nửa cùng với đá vụn chồng chất bên cạnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác địa phương hoang vu hẻo lánh như vậy lại không thiếu người.
“Này!”
Tô Tái Tái đang hướng về phía trước mà đi thì bị người đang ngồi ven đường lớn với những hòn đá vụn gọi lại.
Người thanh niên ước chừng hai mươi lăm, cổ cùng tay đều là những hoa văn của hình xăm uốn lượng thành một đường dài, thoạt nhìn anh ta cũng không phải là chàng trai năm tốt như sư đệ.
Tô Tái Tái nhìn mấy người xung quanh, trong lòng yên lặng lắc đầu.
Mấy người thanh niên lưu manh không biết Tô Tái Tái đang suy nghĩ gì, ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, hất cằm nói: “ Cô đi sai đường rồi, phía trước không có đường.”
Tô Tái Tái nghe xong quay đầu nhìn về phía nhà kho bỏ hoang cách đó không xa, không giống như nhà kho mà cô đã đi suốt một chặng đường trước đó, đóng kín không cho người bình thường vào, nhà kho trước mặt rõ ràng rất náo nhiệt, mặc dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ từ bên trong truyền đến.
Mà người cô muốn tìm cũng ở nơi này.
"Cảm ơn." Tô Tái Tái một lần nữa nhìn về phía thanh niên nói cô đi nhầm đường nói cảm ơn, rồi chỉ về phía nhà kho rồi nói: “Chỉ là tôi muốn đi tới chỗ đó.”
Một nữ sinh với khuôn mặt lạ lẫm lại không có người quen chỉ dẫn. Một người như vậy lại chạy đến chỗ bọn họ đánh quyền anh?
Sẽ không phải là gặp quỷ chứ?
Mấy tên lưu manh liếc nhau một cái lập tức đứng dậy, không nói cái gì chậm rãi đi tới, thậm chí còn có người vây xung quanh, ngăn chặn đường đi của cô.
"Một em gái như cô tới đây để làm gì?" Nhìn những người vây xung quanh cô, tên lưu manh lúc đầu ngăn đường đi lại mở miệng.
"À, tôi đến đây để tìm Tiền Nguyên Nguyên!" Tô Tái Tái đặc biệt lễ phép trả lời. Dừng một chút lại móc ra một bức thư trong túi, cầm lên tay bổ sung: “Chú anh ta mời tôi đi giao thư cho anh ta, còn có chuyển một số lời!”
Tìm anh Tiền?
Mấy tên lưu manh thấy Tô Tái Tái có thể chính xác nói ra tên của anh Tiền, lúc này mới thu lại cảnh giác.
Bởi vì nơi này bên ngoài ông chủ họ Tào, người ngoài không biết anh Tiền, chỉ cho rằng anh ta ở nơi này tổ chức đánh quyền anh.
Tên lưu manh tiến về phía Tô Tái Tái không quên nói một câu, "Thư của cô tôi giúp cô chuyển giao, còn cô mau trở về đi!" Cậu ta muốn bắt lấy lá thư trong tay cô nhưng không nghĩ tới lại vồ hụt.
Trên mặt anh ta hoàn toàn không thể tin được nhìn về phía Tô Tái Tái: “Cô ...”
Tốc độ của anh ta không chậm, lại không nghĩ tới Tô Tái Tái có thể né được.
"Thật ngại quá!" Tô Tái Tái hướng về phía thanh niên kia cười tủm tỉm, “Chú của anh ta cho tôi tiền, tôi phải đem chuyện này làm tốt mới được!”
Được thôi.
Bởi vì người tới có một chút quan hệ với anh Tiền, mấy tên lưu manh cũng không dám đắc tội. Bèn gọi một người trong nhóm tới nhà kho tìm Tiền Nguyên Nguyên, còn những người còn lại tiếp tục vây xung quanh Tô Tái Tái.
Không biết đợi trong bao lâu thẳng tới một giọng nói được truyền đến bộ đàm được treo ở thắt lưng tên cầm đầu [Đem người mang vào đi.] thì mấy người mới tránh đường, một trong số đó hất cằm nhìn Tô Tái Tái: “Đi theo tôi!”
Nói xong liền quay người tự mình bước vào trong, căn bản không quan tâm Tô Tái Tái có theo kịp hay không.
Những người còn lại tiếp tục quay về vị trí cũ để trông coi.
Tô Tái Tái nhún nhún vai, chậm rãi đi theo đối phương.
Vừa bước vào, một luồng hơi nóng ập vào người, bây giờ thời tiết đã nóng bức, mùi mồ hôi nồng nặc khiến người ta phải cau mày.
Mà trong này ngoài mùi mồ hôi còn có mùi khói thuốc lá.
Dù sao cũng không phải loại mùi dễ ngửi!
Tô Tái Tái móc ra một chiếc khăn tay, che lại mũi, ngửi được mùi đàn hương còn sót lại trên chiếc khăn tay lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Tên lưu manh ở phía trước dẫn đường đang dẫn Tô Tái Tái đi lên trên tầng ngay lúc này quay đầu lại. Vốn dĩ muốn nhắc nhở Tô Tái Tái chú ý dưới chân, nhưng nhìn thấy cô đang lấy khăn che mũi miệng, liền nuốt lại những lời muốn nói, một lần nữa quay đầu hướng trên lầu mà đi.
Trên miệng lại vô cùng ghét bỏ.
Yếu đuối.
Tô Tái Tái yếu đuối đi lên lầu hai, cách hai bên lưới sắt nhìn xem dưới lầu đang tổ chức những trận đấu quyền anh, lại nhìn những người xung quanh đang không ngừng la hét, cổ vũ cho người trên võ đài, lại lặng lẽ lắc đầu đầy ghét bỏ.
Có lẽ những hạt châu trên cổ tay phải đã ngửi thấy mùi máu, nên có chút xao động.
“Đến rồi!” Tên lưu manh dẫn Tô Tái Tái đến trước một cánh cửa, hai tay ôm ngực dùng cằm chỉ vào cánh cửa, ra hiệu cho Tô Tái Tái tự mình đi vào.
“Cảm ơn.” Tô Tái Tái nhẹ gật đầu, nở một nụ cười với tên lưu manh.
Tên lưu manh sửng sốt một chút, dáng vẻ của anh ta nếu đi trên đường người bình thường nếu như thấy thì trực tiếp đi vòng qua, giống như nếu đứng gần, anh ta có thể trực tiếp đánh người linh tinh gì đó. Cho nên bây giờ chỉ một câu 'Cảm ơn' bình thường thôi mà anh ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Buồn bực một lúc lâu mới gãi cái ót cứng rắn trả lời: “Không cần khách sáo!”
Nói xong lại ngước lên nhìn Tô Tái Tái, thấy cô cứ nhìn chằm chằm chốt cửa không nhúc nhích, liền thuận tay vặn cửa ra cho cô. Đợi cô đi vào, anh ta đứng bên ngoài đóng cửa miệng lại không ngừng lẩm bẩm: “...Đúng là yếu ớt!”
Tiền Nguyên Nguyên đứng ngay tại chỗ mang bao tay chuẩn bị đánh quyền anh. Anh ta tuổi không lớn lắm, cùng lắm dáng vẻ cũng chỉ có hai mươi ba, hai mươi tư, dáng dấp hay tướng mạo ngoài ý muốn cũng không tệ. Tóc rối rũ xuống trán lại có vẻ hơi u ám.
"Đem thư bỏ xuống chỗ kia là được." Tiền Nguyên Nguyên lạnh lùng nói ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.
Sau khi nói xong, anh ta hoạt động tay một chút, xác định không có vấn đề gì, thời điểm đang chuẩn bị quấn một bên khác, lại phát hiện trước mặt mình lại không có âm thanh hay động tác gì lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái.
Liền thấy Tô Tái Tái đứng ở đằng kia, một tay che mũi, một tay khác cũng không nhàn rỗi 'bộp bộp' không biết là đang nhắn tin với ai.
[Đã gặp được người!]
[Tốt quá, tiểu sư thúc, chuyện kế tiếp đành làm phiền ngài rồi!] Đối phương trả lời rất nhanh, thậm chí còn gửi thêm một icon chú chim cánh cụt nhảy nhót quay vòng.
Một bộ dáng hoạt bát đáng yêu.
[Không thành vấn đề, ông chủ!] Tô Tái Tái hồi phục tinh thần trả lời lại.
Người ở đầu kia điện thoại nhìn thấy Tô Tái Tái trả lời như vậy, vừa mới nhấp một ngụm trà thượng đẳng đã lập tức phun ra toàn bộ. Ngay cả ho khan còn chưa ngừng lại đã lập tức gửi tới icon quỳ xuồng.
[Tiểu sư thúc, người đừng nói như vậy, sẽ làm con sợ a.] Sau đó lại liên tiếp gửi icon ngồi quỳ xuống qua bên Tô Tái Tái.
[Không, ai đưa tiền thì chính là ông chủ của tôi.] Vẻ mặt của Tô Tái Tái nghiêm túc , [Cho nên tôi sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, xin ông chủ yên tâm.]
Nói như vậy cậu ấy càng cảm thấy sợ hơn a!
Lúc này người bên kia mới che lấy trái tim mình cảm thấy mình đã có tuổi không thể nào tiếp nhận được sự tàn phá như vậy.
Tính tình Tiền Nguyên Nguyên càng thêm nổi nóng, bực mình đứng lên, anh ta cầm băng vải trên tay ném về phía Tô Tái Tái. Trầm giọng quát: “Cút ra ngoài, đừng ở trước mắt tôi làm tôi chướng mắt!”
Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, né tránh một cách dễ dàng. Cô cúi đầu nhìn xuống miếng vải vừa rơi xuống đất, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên, suy nghĩ một hồi lại hỏi: “Thật xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?”
Tô Tái Tái bày ra một bộ dáng nghe không rõ nên hỏi lại.
"Tôi nói cô cút ra ngoài.” Tiền Nguyên Nguyên nhìn Tô Tái Tái, vừa làm ra điệu bộ chán ghét, vừa lặp lại một lần nữa.
Tô Tái Tái nghe xong, cúi đầu gửi tin nhắn cho đối phương.
[ Ông chủ, làm khách hàng đầu tiên của tôi, tôi cảm thấy nên lấy 120 phần nhiệt tình ra mới đúng.]
[????] Đầu bên kia điện thoại bỗng chốc hoang mang, phát ra liên tiếp nhiều dấu chấm hỏi mang theo sự sợ hãi. [Tiểu sư thúc, người muốn làm gì?]
Cậu ấy chỉ muốn để Tô Tái Tái nhẹ nhàng đi giáo huấn cháu trai không đứng đắn của mình một chút mà thôi, cũng không có kêu Tô Tái Tái phế luôn cháu trai của mình a.
Đây là đứa cháu độc đinh duy nhất của nhà họ Tiền, anh trai của cậu ấy cho dù có bệnh thấp khớp, cũng sẽ chạy vọt lên núi để đánh cậu ấy một trận tơi bời!
[Anh ta vừa rồi dùng miếng băng vải ném tôi!] Mặc dù không có ném chúng cô đi.
Tô Tái Tái cúi đầu chụp lại băng vải tùy tiện rơi dưới chân cho đối phương nhìn.
Không để đối phương kịp hút một ngụm khí lạnh, cô chậm rãi bổ sung: [Anh ta còn kêu tôi cút!] Tuy rằng cô cũng không tức giận.
"Khụ... Khụ..." Anh ta trông thấy câu này trực tiếp bị sặc nước bọt.
[Ông chủ, trước kia mọi người đánh anh ta cũng không có nghe lời, cũng bởi vì các anh xuống tay quá nhân từ. Chẳng qua là hôm nay cậu yên tâm tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.] Tô Tái Tái cúi đầu gửi xong tin này liền thu điện thoại lại cất kỹ.
Còn người bên kia đang nói dở: [ Không phải, tiểu sư thúc người bình tĩnh một chút.] Tô Tái Tái làm bộ không nhìn thấy gì.
Tô Tái Tái một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua gương mặt âm u của Tiền Nguyên Nguyên rồi nói: “Chú của anh ngoài gửi phong thư cho anh, nhân tiện còn nhờ tôi làm một việc.”
"Việc gì?" Tiền Nguyên Nguyên dò xét Tô Tái Tái, cau mày không rõ vì sao chú của anh ta lại nhờ một nữ sinh như vậy tới giúp.