Editor: Mèo Con Tham Ăn 

Hứa Tần Nhã nói như vậy, đừng nói rằng Tô Tái Tái không nghe thấy được cho dù có nghe thấy thì cũng không có bao nhiêu đau lòng.

... Nhiều lắm là chán ghét đi?

Giờ phút này Tô Tái Tái đang cầm ly trà giấy ngồi ở trước quầy xem bói, cùng Ngô Lục Lục nhìn ông chủ quầy hàng ở bên cạnh, người vừa mới không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ông chủ quán nhỏ có chút xấu hổ, nhìn Ngô Lục Lục làm ra tư thế “thật xin lỗi thật xin lỗi", lại nhìn về phía Tô Tái Tái, vừa nhìn vừa cười chỉ chỉ cái điện thoại ngượng ngùng nói “Tôi trông thấy một câu truyện cười trên Weibo, không cẩn thận mà cười thành tiếng. Hai người cứ tiếp tục? Tiếp tục?”

Chốc lát sau thấy Tô Tái Tái không còn nhìn về mình nữa, thì thấy Ngô Lục Lục lại liếc mắt ra hiệu với ông ấy, có ý là nói đỡ giúp ông ta vài câu, “Cô gái, ở chỗ chúng tôi Ngô đại sư là một người có danh tiếng, cô lần đầu tiên đến đây có khả năng không biết. Vừa rồi tôi không có chú ý, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy....”

Ông chủ quán nhỏ nhìn Tô Tái Tái, ở trong lòng không nhịn được mà khen một câu 'Con nhóc này cũng thật xinh đẹp', rồi giơ ngón cái lên với Tô Tái Tái nói: “Tôi cảm thấy cô vô cùng xinh xắn. Oh, đại khái không phải là khí chất mà người bình thường nên có a?”

Lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng thích nghe, ngay cả Tô Tái Tái cũng không ngoại lệ.

"Thật sao?" Tô Tái Tái cười tủm tỉm gật đầu, xem như là nhận lời khen từ ông chủ quán nhỏ, ánh mắt dừng lại đỉnh đầu ông ta nhìn một vòng rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt, cười nói: “Ông chủ, sắc mặt ông cũng không tệ, nhất là đường tài vận. Nếu như hai ngày này mua xổ số, nói không chừng còn có thể chúng thưởng nha.”

"Tôi?" Ông chủ quán nhỏ nghe được thì không khỏi cười to, vừa cười vừa xua tay với Tô Tái Tái, “Tôi mua xổ số mấy chục năm, chưa lần nào chúng được sớm đã không tin mấy cái này rồi.”

Dừng một chút đột nhiên cảm thấy mặt ngưa ngứa, khẽ rời ánh mắt mới phát hiện Ngô Lục Lục đang híp mắt nhìn mình.

Lúc này mới nhớ tới làm sao mình có thể cùng với cô gái này trò chuyện vui vẻ như vậy? Khụ, giả vờ ho khan hai tiếng nhằm che dấu xấu hổ? Ông ta nhìn Tô Tái Tái cùng với Ngô Lục Lục làm cái thủ thế 'Hai người tiếp tục' rồi vội vàng cúi đầu xuống giả bộ nhìn Weibo.

Lúc này Ngô Lục Lục mới thu hồi ánh mắt trên người 'hàng xóm' lại, chậm dãi nhìn về phía người ngồi đối diện đang rũ mắt nâng chén giấy uống trà lạnh.

Chỉ thấy cô một hơi uống sạch sẽ, nhìn chén giấy không, rồi lại nhìn ấm trà lạnh đang để một bên, đến cuối cùng mới nhìn Ngô Lục Lục.

Nhìn Ngô Lục Lục cô nở nụ cười nhu thuận, đem chén giấy đẩy tới trước mặt ông ta, lễ phép hô một tiếng: “Đại sư?”

Đại sư?

Cô còn nhớ vừa rồi còn gọi ông ta là thầy bói giả sao?

Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, đáng tiếc cô trời sinh chính là bộ dáng khiến trưởng bối yêu thích, cho nên đến cuối cùng Ngô Lục Lục hậm hực đành phải rót cho Tô Tái Tái một chén khác.

...Tức giận. Sinh ý này không muốn làm nữa.

Tô Tái Tái không để ý tới sự kì lạ của Ngô Lục Lục, cô ngồi một bên chậm rãi uống trà, một bên nhìn ấn đường Ngô Lục Lục biến thành màu đen, nhìn một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt không nhìn ông ta nữa.

Nghiêm túc uống xong chén trà thứ hai, sau đó đem chén giấy đặt xuống, chăm chú nhìn Ngô Lục Lục nở nụ cười thật tươi.

"?" Ngô Lục Lục sững sờ.

Còn không đợi ông ta nói gì đã đứng lên, hướng Ngô Lục Lục khẽ khom người lễ phép nói cảm ơn: “Đại sư, cảm ơn ông đã mời tôi uống trà, ông quả thật là một người tốt.”

Cô dừng một chút có chút nghiêng đầu, nhìn về phía con Tì Hưu chiêu tài mà Ngô Lục Lục đang dùng đè lên đống giấy dùng để xem bói, sau đó mới đặt một viên hạt châu đen lên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm ở trong miệng, lúc này cô mới thu tay lại mà nhìn về hướng Ngô Lục Lục cười nói, “Tôi không có tiền, cái này cho ông mượn sử dụng, qua hai ngày nữa tôi sẽ đến đây lấy, tạm biệt.”

Nói xong Tô Tái Tái hướng Ngô Lục Lục phất phất tay, sau đó đứng dậy thản nhiên rời đi.

...Khoan đã, cô thật sự tới uống hai chén trà rồi rời đi sao?

Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn bóng lưng Tô Tái Tái rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tô Tái Tái mới thu hồi tầm mắt. Một lần nữa quay sang nhìn hạt châu mà cô đặt trên đồng tiền trong miệng con Tỳ Hưu chiêu tài .

Hạt châu này được làm không phải vàng cũng không phải ngọc, nhìn cũng không hề sáng bóng một chút nào, thậm chí  còn thấy nhiều vết nứt nhỏ có to cũng có. 

Tựa như là... Viên bi mà trẻ con hay chơi.

Chẳng qua là nhìn nó có màu đen mà thôi.

Thôi, coi như mỗi ngày làm một việc tốt, tặng không hai chén trà lạnh đi, dù sao nó cũng không đáng tiền.

Ngô Lục Lục lắc đầu, cũng mặc kệ viên mặc châu mà Tô Tái Tái để ở đó, lại nhìn đám người lui tới, cố gắng tìm kiếm 'một con cá béo'.

Xung quanh người đến người đi náo nhiệt, lại không một ai chú ý tới viên mặc châu được đặt trên đồng tiền lắc lư một cái.

___

 

Nhà họ Bạch phát hiện Tô Tái Tái không có ở nhà là vào bữa bữa cơm trưa.

Bạch Ngữ Dung qua mùa hè này phải đến Đế Đô học tập, cho nên Bạch Văn Liên ở công ty có rất nhiều sự tình phải xử lý, nhưng vẫn bớt một chút thời gian về ăn cơm.

Vừa vào cửa liền thấy Bạch Ngữ Dung đang ngồi trên ghế sa lon tại phòng khách, cúi đầu từng li từng tí lật cuốn sách trên đầu gối.

Quyển sách kia đã sớm ố vàng, trang giấy dễ bị nát vì vậy Bạch Ngữ Dung không chỉ lót một tấm lụa mỏng ở phía dưới sách, thậm chí còn cẩn thận đeo găng tay để lật giở từng trang sách. Chỉ sợ dính một chút mồ hôi vào thì sẽ bẩn.

Có thể thấy được quyển sách này có bao nhiêu trân quý.

Bạch Văn Liên từ trước đến nay vẫn luôn là người nghiêm túc thấy vậy thần sắc không khỏi nhu hòa đi vài phần: “Ngữ Dung, mau đi nghỉ ngơi một chút, không cần phải khổ cực như vậy.”

"Cha." Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu lên, trông thấy Bạch Văn Liên liền lập tức muốn đứng dậy.

Bạch văn Liên thấy thế vội bước lên hai bước, nhỏ giọng nhắc nhở: “Từ từ, con mau đem sách cất kỹ.”

Bạch Ngữ Dung lúc này mới nhớ tới, vội vàng gật đầu nghe theo lời Bạch Văn Liên.

Thừa dịp lúc này Bạch Văn Liên cũng đến trước mặt Bch Ngữ Dung, chắp tay sau lưng đứng ở một bên thăm dò nhìn về phía quyển sách, có chút hiếu kì hỏi: “Đây chính là sách dược của nhà họ Hứa mà ông ngoại đưa cho con sao?”

"Dạ." Bạch Ngữ Dung gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Bạch Văn Liên, "Nội dung bên trong quá cao thâm, hiện tại con chỉ mới đọc chương đầu tiên mà đã có rất nhiều chỗ không hiểu.”

"Không sao, từ từ rồi con sẽ hiểu." Bạch Văn Liên vỗ vỗ vai con gái, giọng điệu ôn hòa nói, “Con chỉ là chưa 'thông suốt' mà thôi, nghe nói vị Tần giáo sư kia của con, cũng mãi đến năm 28 tuổi mới 'thông suốt', mà thiên phú của con so với ông ấy lúc trước càng xuất chúng hơn nhiều. Cha tin con về sau nhất định sẽ còn đột phá nhanh hơn ông ấy nhiều."

"Vâng, con sẽ cố gắng ba." Bạch Ngữ Dung mềm mại gật đầu.

Bộ dáng hiểu chuyện lúc này của Bạch Ngữ Dung khiến cho Bạch Văn Liên vui mừng gật đầu, không khỏi tán thưởng " con gái ngoan", lúc này mới vội thúc dục cô ta: “Mau đem đồ vật ông ngoại cho con cất kỹ, rồi xuống tầng người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

"Vâng." Lúc này Bạch Ngữ Dung mới tiếp tục động tác trên tay, hai tay nâng quyển sách đã bị ố vàng lên cẩn thận từng li từng tí bỏ vào bên trong hộp gỗ.

Bạch Văn Liên đứng ở một bên, mơ hồ nhìn thấy quyển thư tịch bị lật sang một bên kia có một mặt ấn ký, nhưng bởi vì sách này là bản thiếu cộng thêm thời gian khá lâu, cũng không thấy rõ bên trong là ấn kí gì.

Không chừng... Để chứng minh đây là đồ vật nhà mình nên nhà họ Hứa đóng dấu lên đi.

Chờ Bạch Ngữ Dung đem sách cất vào phòng, lúc này mới kéo tay Bạch Văn Liên xuống tầng.

Một nhà ba người vui vẻ cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng ấm áp, ngay cả quản gia đang chỉ đạo mọi người bưng món ăn cũng bị lây nhiễm bầu không khí này, gương mặt không khỏi lộ ta biểu cảm nhẹ nhõm.

“Ông không phải nói gần đây công ty có rất nhiều việc phải sử lý sao? Làm sao hôm nay lại rảnh rỗi về nhà ăn cơm thế?”

Hứa Tần Nhã vừa ngồi xuống không khỏi trêu ghẹo Bạch Văn Liên.

Bạch Ngữ Dung ngồi một bên không khỏi che miệng cười trộm, vừa cười vừa nhìn cha mẹ mình.

"Qua một đoạn thời gian nữa, Ngữ Dung phải đến Đế Đô đi học, hiện tại còn cơ hội tất nhiên phải tụ họp với nhau rồi." Bạch Văn Liên mỉm cười trả lời, dừng một chút lại nhìn Bạch Ngữ Dung: “Còn về Ngữ Dung, đến Đế Đô học con muốn ở kí túc xá hay là để ba giúp con thuê một chung cư cao cấp ở?”

Bạch Ngữ Dung suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ba, con vẫn là ở học viện đi, có thể nhận biết thêm một số bạn. Nói không chừng về sau còn có thể trợ lực cho chúng ta.”

Bạch Văn Liên cùng với Hứa Tần Nhã nghe đến đây thì không ngừng gật đầu, chỉ cảm thấy nhiều năm như vậy không uổn phí thương yêu đứa con này.

"Nhị gia gia của con trước kia có một căn nhà cũ ở Đế Đô, đang ở trong tay bà nội con, ngày mai chúng ta đi thăm bà thuận tiện đề cập chuyện này với bà ấy luôn." Câu cuối cùng Bạch Văn Liên là nói cho Hứa Tần Nhã nghe.

Hứa Tần Nhã gật đầu, hiểu ý. Lúc này đồ ăn đã mang lên đủ, bà ta mới mở miệng: “Chúng ta nhanh ăn đi, ông không phải muốn về công ty sao?”

Bạch Văn Liên gật đầu, lúc này mới nâng đũa, nhưng khi mí mắt nhấc lên mới phát hiện bên cạnh còn một bộ bát đũa, ông ta nhíu mày. Tưởng rằng người giúp việc nào đó không hiểu chuyện lại quên mất Bạch lão phu nhân đang tạm thời nằm viện không có ở nhà.

Nhưng một giây sau ông ta liền nhớ tới trong nhà có thêm một đứa con là Tô Tái Tái.

Sắc mặc Bạch Văn Liên không khỏi sa sầm xuống, tức giận đem đủa buông xuống nhìn quản gia trầm giọng nói: “Đã đến thời gian ăn cơm, sao giờ này còn chưa thấy người đâu?”

Quản gia sững sờ, lúc này cũng giống như những người khác bừng tỉnh nhớ tới Tô Tái Tái.

"Tôi lập tức đi gọi Tô tiểu thư." Quản gia vội cúi thấp người, cũng không phân phó người giúp việc mà trực tiếp tự mình đi gọi người.

Hứa Tần Nhã không vui, bực bội đặt đũa xuống, chậm rãi múc canh còn không quên nói một câu: “Chờ sự tình của Ngữ Dung xong, tôi sẽ tìm cho cô ta một thầy giáo dạy lễ nghi.”

Bạch Văn Liên cau mày khẽ gật đầu, dừng một chút lại nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Tiểu Tái với Ngữ Dung đều cùng tuổi, trước kia chậm chễ việc học thì thôi đi, nhưng lần này chắc chắn phải đi học.”

"Cũng không cần cho đi quá xa, nếu không sau này không quản giáo được. Tùy tiện tìm một trường trong thành phố đi." Nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu: “Về sau còn phải học đại học.”

"Nó?" Hứa Tần Nhã tay đang múc canh khẽ dừng lại, để muỗng canh xuống rút tay về nhìn Bạch Văn Liên nói: “Không phải từ nhỏ nó chưa từng đi học sao? Trường học nào chịu thu nó?”

"Tùy tiện tìm đi." Bạch Văn Liên càng nghĩ càng đau đầu: “Đến lúc đó quyên một khoảng tiền cho trường, chắc là không có vấn đề gì.”

"Nếu không... " Ngồi một bên một mực không lên tiếng, lúc này Bạch Ngữ Dung mới vội vàng mở miệng, chờ cha mẹ nhìn mình mới nhu thuận nói: “Hiện tại con vẫn đang nghỉ hè, không bằng để con giúp Tiểu Tái học bù một thời gian? Nói không chừng có thể giúp cho Tiểu Tái vào được một trường nào đó?”

Lời này vừa nói ra Hứa Tần Nhã liền cau mày phản đối: “Không được Ngữ Dung, việc vặt vãnh này con đừng quản. Con không phải có chuyện quan trọng phải làm sao, đừng lãng phí thời gian của con vô mấy cái chuyện vô bổ như này nữa, biết chưa?”

"Không phải..." Thấy cô ta vẫn đang còn muốn nói thêm gì nữa thì Bạch Văn Liên lên tiếng đánh gãy.

"Ngữ Dung, nghe mẹ con đi." Bạch Văn Liên nhìn cô ta, không khỏi nhẹ giọng nói, “Con có đói bụng không? Không cần phải chờ nữa chúng ta ăn trước đi. Đợi chút nữa Tiểu Tái xuống, muốn ăn cái gì thì bảo đầu bếp làm?”

"Đúng vậy Ngữ Dung, tới uống chút canh đi?" Hứa Tần Nhã đem bát canh vừa mới múc xong, yêu thương mà sờ đầu cô ta một cách từ ái.

Bạch Ngữ Dung thấy thế, lúc này mới thôi không nói nữa nhỏ giọng cảm ơn rồi tiếp nhận, đặc biệt thục nữ từng ngụm từng ngụm nhỏ uống. Một bên uống một bên rũ xuống lông mi che đi một nửa đôi mắt giống như một con búp bê Tây Dương.

___

 

Một bên khác, quản gia gõ cửa phòng Tô Tái Tái nhưng gõ nữa ngày một chút phản ứng cũng không có. Lúc này mới nhíu mày xoay người nói với người giúp việc đang đứng ở phía sau, “Lấy chìa khóa dự phòng tới.”

"Vâng." Người giúp việc gật đầu, chạy nhanh đi cầm chìa khóa dự phòng.

Chờ thấy người giúp việc quay lại, ông ta phất phất tay với người giúp việc, khoanh tay đứng sang một bên ra hiệu giúp việc mở cửa.

Người giúp việc lúc này mới mở cửa, vừa vặn tay nắm cửa đồng thời không quen nhắc nhở người bên trong một câu: “Tô tiểu thư, chúng tôi vào đây?”

Đợi thêm một chút nữa vẫn không nghe chút thanh âm nào người giúp việc lúc này mới mở cửa.

 "Chuyện này... Quản gia ." Người giúp việc đứng ở một bên trợn tròn mắt, dừng một chút mới vội vàng nhường chỗ cho quản gia đứng sau lưng mình.

Bên trong không có một ai, Tô Tái Tái không biết ra ngoài từ lúc nào.

__

Mà lúc này Tô Tái Tái đang ở trước cửa phòng bệnh, ngó đầu từ ngoài vào thăm dò tình hình bên trong liền trông thấy Bạch lão phu nhân đang chuẩn bị ăn cơm mới cười nói: “Bà nội, con đến thăm người.”

Bạch lão phu nhân trên đầu tuy tóc đã bạc trắng, trên khuôn mặt cũng có vài nếp nhăn khá sâu, khi bà không cười lại trông rất khí thế. Nhưng khi thấy ngoài cửa là Tô Tái Tái, lập tức liền nở nụ cười, vẫy tay với Tô Tái Tái: “Tái Tái mau vào đây.”

Y tá phụ trách chiếu cố Bạch lão phu nhân cười tủm tỉm tránh sang một bên, để Tô Tái Tái ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.

"Như thế nào lại chạy tới đây rồi?" Bạch lão phu nhân từ ái sờ mặt Tô Tái Tái.

"Đến bồi bà nội cùng nhau ăn cơm nha." Tô Tái Tái cười nói, vừa nói cô vừa quan sát xung quanh, xác định không có vấn đề gì mới thu hồi ánh mắt, cô thò đầu vào nhìn những món Bạch lão phu nhân bày ra trước mắt,"Con đến xem bà nội hôm nay lại ăn món gì ngon."

"Con mèo tham ăn nhà con." Bạch lão phu nhân vô cùng vui vẻ, quay đầu nhìn về phía y tá.

Cô y tá còn không đợi Bạch lão phu nhân mở miệng đã cười nói trước một tiếng, “Tôi sẽ mang thêm một phần nữa.”

“Cảm ơn chị nha, chị y tá.” Tô Tái Tái nghe vậy liền quay đầu về phía cô ý tá nói lời cảm ơn, dừng một chút cô lại bổ sung thêm một câu, “Chị đúng thật là một người tốt.”

Y tá nghe được thì cười xua tay, vội vàng ra ngoài phòng bệnh chuẩn bị.

Cô ước gì Tô Tái Tái có thể mỗi ngày đều tới đây, mỗi lần Tô tiểu thư đến Bạch lão phu nhân không chỉ là vui vẻ, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn hẳn.

Uống thuốc các thứ cũng rất phối hợp.

Chờ đến khi hai bà cháu cười cười nói nói ăn xong cơm trưa, mỗi người cầm một ly trà xuân uống ngon lành, lúc này Tô Tái Tái mới hài lòng thở ra một hơi, nằm ở trên ghế sô pha, nheo mắt đầy mãn nguyện.

Bạch lão phu nhân ngồi một bên nâng trà, trông thấy cô giống như một con mèo lười co lại trên ghế, ánh mắt không khỏi dịu lại.

Dừng lại một chút giống như là nhớ tới cái gì đấy bà mở miệng. “Tái Tái, cháu có nghĩ muốn đi học không?”

"A?" Tô Tái Tái nguyên bản đang híp mắt nghe được hai chữ 'đi học', liền sợ tới mức mở bừng mắt ra, nhìn chăm chăm Bạch lão phu nhân, cay đắng nói, “Con nghĩ không cần đi đâu ạ...?”

Bạch lão phu nhân ngược lại không cho là đúng, thành thật nói: "Ngữ Dung muốn vào Huyền Học Viện, đây chính là địa phương mà người bình thường muốn đi đều không đi được, nếu không... Để ba mẹ của con đưa con đến Đế Đô học? Tuy không vào được Huyền học viện, nhưng lấy được một tấm bằng đại học ở Đế Đô, về sau làm việc gì cũng có thể dễ dàng hơn.”

“Nhưng mà trước mắt lúc đầu chỉ có thể làm sinh viên dự thính, đến lúc vượt qua kỳ thi, mới có thể trở thành sinh viên chính thức của đại học Đế Đô”

Bạch Ngữ Dung đi chính là Huyền học viện, nếu như trong nhà anh chị em có cùng độ tuổi thành tích lại chẳng ra gì. Có thể lấy thân phận 'sinh viên dự thính' đi học thử một năm, nhưng tất cả đãi ngộ cho sinh viên chính đều không được hưởng, càng không thể ở lại kí túc xá trong trường.

Sau khi sinh viên dự thính được một năm thì trực tiếp tham gia kỳ thi, nếu như có thể thông qua liền có thể trở thành sinh viên chính thức. 

Tuy nói là như vậy, nhưng trên thực tế những năm qua rất ít người có thể vượt qua kỳ thi mà trở thành sinh viên chính thức, hầu hết nhiều người đến đó chỉ vì danh hiệu 'sinh viên dự thính' của đại học Đế Đô.

Mặc dù không vượt qua được bài kiểm tra, nhưng lấy danh hiệu 'sinh viên dự thính' của đại học Đế Đô, lại có thể dễ dàng thuận lợi tiến vào các trường đại học khác.

Bạch lão phu nhân dự định cho Tô Tái Tái đi con đường này.

Tô Tái Tái là cháu gái ruột của bà ấy, nhiều năm bôn ba ở bên ngoài nhất định đã chịu không ít khổ, lần này trở lại bà ấy phải đối xử với cháu gái tốt một chút, bà ấy tin rằng con trai và con dâu nhất định có thể thấu hiểu phần nào nỗi khổ của bà.

Bạch lão phu nhân đau lòng nhìn Tô Tái Tái, nhớ lại lần đầu tiên kéo lấy cánh tay của cháu gái, trong lòng bàn tay của con bé vậy mà lại có những vết chai mỏng, bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nếu ý nghĩ này của Bạch lão phu nhân để Tô Tái Tái nghe được cô nhất định sẽ nhảy lên cầm kiếm múa cho Bạch lão phu nhân một bộ kiếm pháp, chứng minh, là do cô luyện kiếm mới tạo nên những vết chai này chứ không phải là làm việc nhà nông mà tạo thành.

...Thật đáng sợ.

Đã xuyên vào sách thì thôi đi, thế mà còn bắt phải đi học nữa?

Tô Tái Tái không muốn phải nuôi sống gia đình nữa, cô muốn về núi, cô muốn đem nhị sư đệ phụ trách nuôi gia đình lúc này đang bế quan lôi ra ngoài sau đó vứt xuống núi.

Để nhị sư đệ tiếp tục cảm nhận nhân sinh hiểm ác.

Đại đệ tử đạo môn Tô Tái Tái lúc này: Mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play