Editor: Mèo Con Tham Ăn

"À, cũng không phải là đại sự gì!" Tô Tái Tái đem khăn tay tỉ mỉ gấp lại, cất vào trong túi lúc này mới thong thả tiếp tục nói: “Chỉ là nhờ tôi đến giáo huấn anh một chút mà thôi miễn cho anh ba ngày không bị đánh lại muốn leo lên nóc nhà lật ngói.”

"?" Tiền Nguyên Nguyên.

Lời này, giọng điệu này... Sao giống như 'chú của anh kêu tôi gọi anh về nhà ăn cơm' vậy?

"Nhưng mà..." Tô Tái Tái dừng một chút, nhìn Tiền Nguyên Nguyên ôn nhu cười một tiếng: “Tôi hiện tại muốn thay đổi chủ ý!”

“Tôi cảm thấy hẳn là để anh về sau không dám leo lên nóc nhà mà lật ngói mới đúng!”

Anh Tiền: ???

____

Lúc này tên lưu manh đảo mắt lên trên võ đài thấy trận đấu đã kết thúc, liền đi lên trên lầu tìm anh Tiền. Còn chưa đi lại gần liền thấy đồng bọn đang đứng ở trước cửa canh giữ, lại liếc nhìn vào cánh cửa đằng sau hỏi: “Cô gái vừa nãy đi vào vẫn còn ở bên trong à?”

Nghe thấy vậy tên lưu manh nhún vai.

“Vào bao lâu rồi?”

“Mười phút!”

Người tới gật đầu ra hiệu đã biết, đang định đứng sang một bên đợi thêm một chút rồi mới đi gõ cửa thì chốt cửa bên trong tự động xoay mở, khiến hai người canh giữ ở cửa bất giác nhìn theo sự chuyển động của cánh cửa.

Người ra chính là Tô Tái Tái.

"A" Cô rất tự nhiên mà đóng cánh cửa lại, sờ vào túi lấy khăn tay ra chà từng ngón tay một, rồi mới nhìn trái phải xung quanh kinh ngạc nói: “Các anh còn ở chỗ này chờ à? Tiền Nguyên Nguyên nói anh ta muốn yên tĩnh, các anh tạm thời đừng có vào quấy rầy anh ta!”

Người đến gọi Tiền Nguyên Nguyên nghe đến đây thì khó hiểu nên hỏi lại: “Anh Tiền nói?”

"Đúng vậy." Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, rồi tiếp tục chà ngón tay. Dừng một chút, cô nghiêng đầu sang một bên như có điều suy nghĩ lại bồi thêm một câu: “Um..., đại khái là cảm động đi!”

Lời này vừa nói ra hai tên lưu manh không hẹn mà liếc nhau một cái.

Hai người đều biết Tô Tái Tái mang thư đến, hiện tại nghe cô nói như vậy cũng cảm thấy không phải không có đạo lý.

Thậm chí trong đầu hai người đột nhiên xuất hiện rất nhiều truyện cẩu huyết trong phim ảnh và màn tình cảm ấm áp người nhà tương phùng.

Mà Tô Tái Tái biểu cảm trên gương mặt lại quá thành thật, một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu nói dối, liền gật đầu một cái rồi nói: “Vậy được rồi, có cần gọi người đưa cô ra ngoài không?”

Dù sao đây cũng là người trong nhà của anh Tiền gọi tới, nơi này ngư long hỗn tạp, nếu như người nào đó không có mắt cảm thấy cô gái có dáng dấp đẹp mắt, trên miệng không sạch sẽ hở một tí lại động thủ động cước như vậy sẽ vứt bỏ mặt mũi của anh Tiền mất.

"Không cần, tôi có thể ra ngoài được!" Tô Tái Tái lắc đầu nhã nhặn từ chối, dừng một chút cô bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn các anh nha, các anh đúng là người tốt. Nếu có cơ hội, nên học tập thật tốt mỗi ngày đều hướng lên phía trước đi!”

"?" Hai tên lưu manh một mặt mộng bức, cũng không biết là bị câu 'Các anh đúng là người tốt' hay là ' Học tập cho giỏi mỗi ngày hướng về phía trước ' kia làm cho hoảng sợ.

Chờ đến khi hai người lấy lại tinh thần, Tô Tái Tái đã lau tay sạch sẽ đang chậm rãi đi xuống tầng.

Hai tên lưu manh thu hồi tầm mắt, nhìn nhau một cách bất đắc dĩ. Thừa dịp Tiền Nguyên Nguyên còn chưa có đi ra bèn nói đôi ba câu chuyện phiếm với người bên cạnh.

"Người trong nhà anh Tiền cũng không biết là nghĩ như thế nào, để một cô gái như vậy đến đưa đồ?" Một trong hai tên lưu manh tỏ vẻ không đồng ý lắc đầu.

Một tên khác cũng phụ họa gật đầu, cảm thấy anh ta nói cũng đúng.

Dáng vẻ cùng với giọng nói của Tô Tái Tái, nghe xong chính là cái loại từ nhỏ đến lớn ở trong trường học, là người ưu tú cái gì mà đứng đầu học sinh tốt, là một cô gái ngoan ngoãn. Vừa rồi, mấy người bọn họ vây quanh cô, anh ta còn đang suy nghĩ có thể hay không dọa cô khóc đây.

Nhưng mà cũng không nghĩ tới lá gan ngược lại còn rất lớn, còn nói với bọn họ là... Người tốt?

Tiểu lưu manh sờ mũi một cái, bởi vì đột nhiên được khen ngợi có chút ngượng ngùng.

Hai người lại đứng đợi trong chốc lát không thấy Tiền Nguyên Nguyên ra ngoài, lúc này mới nghi hoặc bước tới gõ cửa. “Anh Tiền?”

Bên trong không có một chút âm thanh, lúc này hai tên lưu manh mới cảm thấy không đúng, muốn cầm lấy tay nắm vặn cửa đi vào, mới phát hiện không biết từ lúc nào cửa bên trong lại bị khóa trái lại. Không khỏi sốt ruột đập cánh cửa lớn tiếng gọi: “Anh Tiền!”

Động tĩnh lớn như vậy lập tức kinh động đến mấy người đang canh giữ ở lầu hai, vội vàng hướng bên này chạy tới.

Tên lưu manh đang gõ cửa lui lại phía sau hai bước, muốn nhấc chân đá văng cánh cửa xông vào. Lúc đang định giơ chân lên đạp cửa thì tay nắm cửa lại khẽ chuyển động một chút 'Lạch cạch' một tiếng, cánh cửa bên trong từ từ mở ra.

Gương mặt xanh đen xuất hiện trước cửa không phải Tiền Nguyên Nguyên thì là ai?

Tên lưu manh tranh thủ thời gian thu lại cái chân đang giơ lên. Giống như những người xung quanh lo lắng nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên, “Anh Tiền, anh không sao...Hả???”

Không chỉ mình anh ta kinh ngạc mà những người xung quanh khi nhìn rõ gương mặt bầm tím kia của Tiền Nguyên Nguyên không hẹn cùng nhau trợn tròn mắt.

Bộ dáng của Tiền Nguyên Nguyên hiện tại giống như là bị người tóm lấy làm bao cát để đấm cho một trận vậy, xương trán, xương hàm và khóe miệng đều bị người ta đánh cho tím bầm. Mắt phải còn bị người ta đánh cho thành một quầng thâm.

Chuyện này... Chuyện này là như thế nào a?

Thời điểm Tiền Nguyên Nguyên đánh quyền cũng gặp qua không ít người đánh hung ác, nhưng bị đánh thảm như vậy cũng là lần đầu tiên.

"Nhìn cái gì?" Tiền Nguyên Nguyên mặt mày xanh mét, trên trán toát mồ hôi lạnh, đưa tay lên ôm lấy cánh tay phải, dựa vào bên cạnh  khung cửa trừng mắt nhìn đám người: “Còn không mau lái xe đưa tao đi bệnh viện.”

Không nhìn thấy anh ta tay với chân phải đều bị chật khớp sao?

Một câu đánh bừng tỉnh những người đang mơ hồ, đám người lúc này mới vội vàng đỡ Tiền Nguyên Nguyên đi xuống tầng.

Đợi bọn họ đi rồi, những người còn lại đều quay đầu nhìn vào trong phòng nghỉ của Tiền Nguyên Nguyên.

Ở bên trong bàn trà đã bị lật đổ, dưới đất đầy những mảnh vụn thủy tinh. Chiếc sô pha đơn cũng bị đứt lấy một chân ngã vào một bên.

Giống như vừa trải qua một trận đánh khiến trời đất quay vòng.

Nhưng…

"A Tứ." Một đàn anh xoay người nhìn về phía thanh niên một mực canh giữ ở cửa, cau mày hỏi: “Bộ dạng này của anh Tiền như vậy, cậu một mực canh giữ ở bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh gì sao?”

"Không có." A Tứ lắc đầu: “Anh Hưng, nếu như em nghe được, không nhẽ lại không chạy vào hay sao?”

Cũng đúng.

Người được gọi tên là anh Hưng gật gật đầu. Ngược lại cũng không hoài nghi A Tứ sẽ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà nói dối.

Tùy ý vẫy tay sau đó lại nói: “Tụi mày mau đem những đồ hỏng trong phòng ném đi, đổi toàn bộ đồ mới?”

Mọi người đồng thanh đáp, lập tức bắt đầu thu thập.

Điều kiện gia đình Tiền Nguyên Nguyên tương đối tốt, cho dù ở lại chỗ này cũng không bạc đãi chính mình, các loại bàn trà hay sô pha đơn đều là gỗ thật, chỉ có một người thì sẽ khiêng không nổi. Phải đến hai người khiên mới nhấc lên được.

Anh Hưng đứng ở một bên nhìn, không nhịn được mà đưa tay gõ gõ vào cánh cửa, cảm thấy hiệu quả cách âm của nơi này cũng không phải là tốt, sao A Tứ lại không nghe thấy?

Mà điểm mấu chốt chính là, anh Tiền còn bị đánh thảm như vậy.

A Tứ đứng bên cạnh Anh Hưng, đem cử động của anh ta thu vào tầm mắt. Đột nhiên suy nghĩ đến một chuyện khác.

Vừa rồi con nhóc kia là ngay trước mắt anh ta bước ra khỏi cửa, cửa lúc ấy lại đóng từ bên ngoài, lúc đó trong phòng cũng chỉ có một mình anh Tiền ở trong, vậy... Là ai khóa trái cửa từ bên trong?

A Tứ quay lại nhìn gian phòng không chút ánh sáng có chút âm u, càng nhìn càng cảm thấy bên trong như có đồ vật gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối vậy.

Anh ta không nhịn được mà rùng mình một cái, vội vàng chạy theo sau lưng anh Hưng ra ngoài.

Một bên khác, tên lưu manh ngồi ở bên ghế phụ đang thúc giục đàn em lái xe nhanh lên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên đang ngồi ở phía sau. Cau mày hung ác nói “Anh Tiền, con nhóc kia chỉ vừa mới đi, để em kêu anh Hưng mang con nhóc đó trở về, anh thấy sao?”

“ .... Không cần.” Tiền Nguyên Nguyên vừa nhắm chặt hai mắt vừa trả lời,dừng một chút liền mở mắt, nhìn về phía tên lưu manh đang nghi hoặc mà nói, “Cô ta là người do chú của tao gọi tới.”

"Nhưng mà..." Tên đàn em đang còn muốn nói thêm gì đó lại bị Tiền Nguyên Nguyên trừng mắt nhìn, đành phải ngượng ngùng quay đầu, tiếp tục thúc giục tiểu đệ tranh thủ thời gian.

Lúc này Tiền Nguyên Nguyên một lần nữa nhắm mắt lại, cắn răng nhịn đau.

Còn về chuyện vừa rồi mười phút trước ở trong phòng nghỉ, Tiền Nguyên Nguyên thật sư không muốn nhớ tới.

Cùng một thời gian, Tô Tái Tái đã thuận lợi đi ra ngoài vừa đem ảnh chụp gửi qua: [Ông chủ, nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi, tôi nghĩ về sau cháu của anh sẽ thành thật trong vòng một tháng tới.]

Đầu dây bên kia nhìn thấy mặt mũi bầm dập của Tiền Nguyên Nguyên, trong lòng hoảng sợ gửi tin nhắn: [Tiểu sư thúc, cháu của tôi... Nó còn sống không?]

Ngay lập tức, Tô Tái Tái trả lời không thèm suy nghĩ.

[? Tất nhiên là còn sống rồi, ông chủ anh yên tâm, tôi vẫn còn nhớ anh nói anh ta là con trai độc đinh duy nhất của anh trai anh!]

Người kia nghe được như vậy thì nhẹ nhàng thở ra, [Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Thật sự đã làm phiền tiểu sư thúc.]

[Không cần phải khách khí, lần sau nếu như có chuyện tốt như vậy nữa thì nhớ tìm tôi. Tôi tình nguyện cống hiến sức lực của mình.] Tô Tái Tái nghiêm túc trả lời [Cam đoan có thể khiến cho ông chủ hài lòng, khiến cho đối phương cảm động!]

Cảm động?

Anh ta trừng mắt nhìn hai chữ, cảm thấy tiểu sư thúc nhất định là gõ sai.

Đây được coi là cảm động sao? Lấy tác động vật lý làm cảm động?

Tính đi tính lại dù sao người cũng không có việc gì, cũng dựa theo lời của anh trai cho cháu trai một chút giáo huấn, hy vọng nó có thể thật sự quay đầu hối cải... Nhỉ?

Tô Tái Tái mặc kệ đối phương có phải quay đầu hối cải hay không, dù sao cũng nhận tiền đánh người, vừa vặn đủ để cho sủng vật đằng sau núi của sư tôn vui chơi giải trí nửa tháng tới.

Nhìn xem vừa mới nhận được tin nhắn chuyển tiền, Tô Tái Tái vô cùng hài lòng, lưu lại một phần cho mình, số tiền còn lại đều gửi hết vào thẻ cho sư tôn.

Sau khi làm xong chuyện Tô Tái Tái liền cất kỹ điện thoại, một mặt chán nản nghịch chuỗi hạt châu đen, một mặt định đi dạo xung quanh, nhìn xem nếu như tìm không thấy liền dứt khoát quay lại chỗ Tiền Nguyên Nguyên vậy, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói.

“Này? Cô bé, tôi nhìn thấy cô còn trẻ như vậy lại có sắc hồng ở trên mặt, nhất định là có chuyện tốt, có muốn tôi tính giúp cô một quẻ hay không?”

Tô Tái Tái không nghĩ tới đối phương là đang gọi mình, cô thường xuyên đi tới trấn cổ dưới chân núi, chỗ đó cũng thường có loại thầy bói chào mọi du khách vãng lai như thế này.

Cho nên hiện tại Tô Tái Tái vẫn nhàn nhã nhìn ngắm xung quanh, cho đến khi người kia thấy cô vẫn không để ý đến mình trực tiếp hô thành tiếng: “Cô bé, cô bé?!”

Cuối cùng trực tiếp chạy theo sau dơ cánh tay ngăn trước mặt Tô Tái Tái, cô mới giật mình minh bạch đối phương là đang gọi mình.

"Vừa rồi người ông gọi là tôi sao?" Tô Tái Tái nhìn người ăn mặc một phong cách đạo sĩ trước mắt này, có chút kinh ngạc chỉ chỉ mình.

Đây là lần đầu tiên cô bị thầy bói gọi lại, cảm giác này... Cũng khá mới mẻ.

"Đúng vậy." Ngô Lục Lục cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Tái Tái như đang nhìn một con cá béo sắp mắc câu vậy.

Hahaha... lừa gạt một cô gái thành thật, ngoan ngoãn, sao được tính là lừa gạt chứ?! Đây chỉ là để nhắc nhở trước cho các cô gái này biết thế gian hiểm ác như thế nào, tránh cho về sau lại phải chịu thiệt thòi lớn!

Ngô Lục Lục trong lòng tính toán, cảm thấy tiền ăn trong mấy ngày tới sắp có rồi .

Nói không chừng... Còn có thể thay được chỗ ở mới.

"Cô gái, tôi từ xa đã nhìn thấy ấn đường của cô có chút phiếm hồng, trên đỉnh đầu có ánh sáng mơ hồ, gần đây chắc chắn là có chuyện tốt?" Ngô Lục Lục vui vẻ nhìn Tô Tái Tái.

"Um, vậy ông xem cũng rất chuẩn." Tô Tái Tái cười tủm tỉm gật đầu, dừng một chút lại nhìn ấn đường ảm đạm của Ngô Lục Lục, lúc này cô mới thu hồi tầm mắt trịnh trọng nói: “Ngược lại là chính ông phải chú ý một chút, nếu được thì mau chóng chuyển sang nơi khác ở đi!”

???

Không phải, cô gái này đến cùng là ai xem bói cho ai a?

Ngô Lục Lục mơ hồ... Lang bạt khắp nơi nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải điệu bộ này của Tô Tái Tái không khỏi khiến mắt ông ta trợn tròn.

Cho đến khi Tô Tái Tái muốn rời đi, Ngô Lục Lục mới lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn lại: “Ôi ôi ôi, cô gái cô gái, tôi vẫn chưa nói xong, cô đừng vội đừng vội.”

Ngô Lục Lục chờ Tô Tái Tái dừng lại nhìn về mình, lúc này mới dùng tay chỉ gian hàng của mình cười nói: “Tới tới tới, tôi mời cô uống trà, còn lời muốn nói ngồi xuống tôi chậm rãi nói cho cô nghe.”

"Uống trà à..." Tô Tái Tái nghe rồi liếc về gian hàng Ngô Lục Lục nhìn thấy ly trà lạnh ở một bên, nghĩ một hồi cô lại hỏi: “Uống trà có lấy tiền không?”

Cô nghèo, không có tiền.

"A,... Uống trà không cần tiền, không cần tiền."  Ngô Lục Lục hơi gượng gạo một chút, lúc này mới mỉm cười nói với Tô Tái Tái, sau đó làm một thủ thế mời.

Được rồi! Dù sao buổi sáng cô cũng chỉ mới chỉ gặm được cái màn thầu, vừa rồi lại 'vận động ' một chút, quả thật có chút khát nước.

Tô Tái Tái nghĩ tới điểm này, liền xoay người quay trở lại.

Sạp hàng bên cạnh chủ quán nhìn thấy, chỉ xốc mí mắt lên liền tiếp tục chơi điện thoại.

Những cô gái trẻ tuổi luôn dễ tin những thứ này. 

Đây chẳng phải là trả tiền cho sự ngu ngốc hay sao? Cũng không nghĩ nếu là loại thầy bói thật sự có bản lĩnh, thì việc gì phải ở chỗ này kiếm khách? Ngược lại khách hàng phải tự mang núi vàng núi bạc đi tới nơi này mà cầu.

Hơn nữa, cũng không quản là người có ở địa phương hẻo lánh đến mức nào, đều cũng sẽ từ ngàn dặm xa xôi mà chạy tới. Nói không chừng còn phải làm ra bộ dạng cảm thấy “đây là khảo nghiệm mà ngài đặt ra để thử thách tôi” đâu.

Còn về phần người bên cạnh mình..…

Chủ quán liếc nhìn loại thầy bói như Ngô Lục Lục đang ngồi ở trước quầy bói toán, trợn trắng mắt nhìn.

Mà Ngô Lục Lục vừa mới ngồi vững vàng vào vị trí, ho nhẹ một tiếng bắt đầu bịa chuyện. Chẳng qua là mới mở miệng ra chưa kịp nói gì thì Tô Tái Tái người ngồi bên cạnh một tay chống cằm, tay còn dùng hạt châu gõ nhẹ bàn một cái nói nhỏ, “Sư phụ, trà đâu?”

"A, trà trà trà." Ngô Lục Lục giật mình, vội vàng cầm lấy chén giấy bên cạnh giót cho Tô Tái Tái một ly trà đầy đến tám phần.

Chủ quán ở một bện nhìn thấy cả quá trình, nói thầm trong lòng cô gái này cũng không có tính cảnh giác đi?

Ai đi ra bên ngoài lại dám tiếp nhận đồ vật mà người xa lạ cho?

Ngô Lục Lục hơn bốn mươi tuổi không có con cái, nếu như ông ta là người bình thường thì cũng đã kết hôn, nói không chừng con cái của ông ta cũng có thể bằng tuổi Tô Tái Tái.

Cho nên lúc này nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được lắm miệng nói một câu, đồng thời cũng đem chén giấy đưa cho Tô Tái Tái, một mặt lại cười hìhì: “Cô gái, về sau cô cũng không nên tiếp nhận đồ vật mà người xa lạ đưa cho, lỡ đâu là người xấu thì sao?”

Tô Tái Tái tay cầm chén nước nghe được, lại lần nữa giương mắt nhìn về phía Ngô Lục Lục, bộ dáng nghiêm túc ấy chọc cho Ngô Lục Lục suýt nữa buột miệng ra hỏi: 'Làm sao vậy,?' Lúc này mới nghe Tô Tái Tái nói.

“Không nghĩ tới ông mặc dù là thầy bói giả, nhưng không ngờ con người lại khá tốt.”

“...”

"...Phụt!" Ông chủ sát vách ngồi xổm ở một bên nghe trộm không nhịn được mà cười ra tiếng.

"..." Ngô Lục Lục

Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái người khởi xướng chuyện này lại trưng ra một bộ dáng nhàn nhã không có việc gì ngồi chậm rãi uống trà lạnh. Nữa ngày không nói thành lời.

... Không nhẽ cô gái này là người của nhà đối thủ phái sang đây để phá việc làm ăn của ông chứ.

___

 

"Ngữ Dung, lần trước ông ngoại cho con sách, con xem thế nào rồi?" Hứa Tần Nhã lôi kéo tay Bạch Ngữ Dung, ôn hòa mà thân mật mặt mũi tràn ngập từ ái.

Thái độ của bà ta đối với Bạch Ngữ Dung cũng không vì con gái ruột trở về mà thay đổi.

Bạch Ngữ Dung nhấp môi mỉm cười, có chút xấu hổ gật đầu, “Con đã cẩn thận xem xét, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không hiểu, nếu có thời gian thì con sẽ đi tìm ông ngoại để thỉnh giáo một chút.”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì vỗ nhẹ lên tay cô ta, trấn an nói “Không sao, đợi con tiến vào Huyền học viện, trực tiếp đi gặp mặt Tần giáo sư hỏi một chút liền biết thôi.”

“Chẳng qua .... cũng không thể đem bản gốc cho ông ấy xem, con hiểu không?” Hứa Tần Nhã nhắc nhở Bạch Ngữ Dung

 

"Con hiểu, mẹ." Bạch Ngữ Dung mềm hơn lại nhu thuận gật đầu: “Vật kia là tâm huyết của nhà họ Hứa, con nhất định sẽ bảo quản thật tốt!”

Hứa Tần Nhã vui mừng gật đầu, dừng một chút bà ta yêu thương mà sờ gương mặt Bạch Ngữ Dung từ tốn nói: "Tần giáo sư đồng ý thu con làm học sinh của ông ấy, thậm chí là tự mình dạy khẳng định tình huống trước kia của ông ấy và con hiện tại có chút tương đồng. Ông ấy xem trọng con như vậy con cũng phải cố gắng hết sức mới được. Tương lai của hai nhà Hứa Bạch chúng ta ra sao, đều nằm ở trên người con cả.”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì ngượng ngùng mà gật đầu, dừng một chút thì đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Tần Nhã mà nói, “Còn Tiểu Tái, hiện tại cũng đã trở về rồi, nhất định cũng có thể phân ưu cho cha mẹ.”

Lời này vừa nói xong, nụ cười trên mặt Hứa Tần Nhã dần biến mất, bà ta một bên thu hồi tay một bên nhàn nhạt mở miệng nói, “Từ trước đến nay mẹ đều không trông cậy vào nó.” Dừng một chút lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, một lần nữa nhỏ giọng mà nói “Ngữ Dung, con chỉ cần nhớ kỹ, con là con của mẹ là được. Còn lại không cần phải nghĩ nhiều. Những thứ thuộc về con....”

Hứa Tần Nhã dừng một chút như có thâm ý vỗ nhẹ mu bàn tay Bạch Ngữ Dung: “Đều là của con, ai cũng không thể đoạt được!”

Bạch Ngữ Dung nghe đến đây thì hướng Hứa Tần Nhã cười một tiếng, nhẹ nhàng tựa vào đầu vai của bà ta, nhẹ giọng mở miệng:" Mẹ, con đã biết!"

"Um, con biết là tốt rồi!" Hứa Tần Nhã gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Từ nay trở về sau con chỉ cần chuyên tâm làm việc của con, mẹ sẽ nói với quản gia, để nó chớ quấy rầy con.”

Cái chữ 'Nó' này nói đến nhạt nhẽo, một chút tình cảm cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play