Dạo gần đây Du Thừa Ân cảm thấy trong người khá mệt mỏi, đau lưng lại hay buồn ngủ.
Hàn Thiên Viễn thấy cô như vậy liền bảo cô hôm nay ở nhà đừng đi làm nữa.
Thế nên Du Thừa Ân đành loay hoay ở nhà, được một lúc thì xách theo chiếc xe đạp rời khỏi nhà, trong lòng là cảm giác nôn nao đến khó tả.
Chẳng lẽ là có thai?
Du Thừa Ân dựng xe trước quầy thuốc, mua vài que thử thai, vừa quay ra thì thấy Cận Tuyết Chi.
Người đàn ông không bao giờ buồn, trên mặt lúc nào cũng duy trì một nụ cười nho nhã.
Nhưng bây giờ có lẽ còn pha lẫn một chút hạnh phúc bởi vì ở bên cạnh anh ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Du Thừa Ân vẫn cúi đầu chào một tiếng:"Đã lâu không gặp, anh Cận"
Cận Tuyết Chi cũng gật đầu:"Lâu không gặp Ân Ân"
Anh ấy vẫn gọi tên cô một cách thân mật như thế khiến cô lúng túng mà đưa tay lên gãi đầu cười trừ. Cận Tuyết Chi theo tay cô liền nhìn thấy các loại que thử thai, anh nheo mắt đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay.
Cô vụng về cũng vươn tay ra, lại nghe anh nói:"Chúc em sớm có tin vui"
Du Thừa Ân nhướn mày một cái giật minhg nhìn lại những thứ trên tay mình sau đó lấy lại tinh thần cười nói:"Cảm ơn anh,em cũng chúc hai anh chị hạnh phúc"
Cô gái ở bên cạnh cong môi đoan trang cũng giơ tay ra bắt:"Chị là Thu Thủy, rất vui được gặp em"
Du Thừa Ân đưa tay ra lịch sự bắt lấy:"Em là Du Thừa Ân, là đồng nghiệp cũ của anh Cận"
Thu Thủy đang thắc mắc nãy giờ, lại thấy Cận Tuyết Chi gọi tên cô ấy thân mật như thế, không biết mối quan hệ giữa hai người là gì.
Đồng nghiệp cũ thôi có cần phải thân thiết và nhìn nhau đầy hồi ức như vậy không?
Thu Thủy kéo Cận Tuyết Chi đi, vậy nên màn chào hỏi ngượng ngùng sau ngần ấy năm cũng kết thúc, Du Thừa Ân cũng không để tâm đến thái độ đó của cô ta mà lại lôi chiếc xe đạp của mình đạp về biệt thự.
Không ngờ trời lại bỗng nhiên đổ một cơn mưa to, cô lại vội vội vàng vàng tìm chỗ trú, nhưng dù tìm được thì cả người cũng đã ướt nhẹp, cô đứng trước một cửa hàng nào đó bên đường hai tay ôm lấy nhau vì lạnh.
Chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt, Du Thừa Ân kì thực cũng chẳng để ý lắm cho đến khi nhận thấy người bước ra là Hàn Thiên Viễn.
Anh ấy chạy về phía cô lo lắng nói:"Sao lại ra ngoài?" sau đó cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô.
Du Thừa Ân vụng về nhét đồ vừa mua vào trong túi áo, lại nghe anh nói:"Còn muốn bảo vệ môi trường hay rèn luyện thể lực gì đó nữa hay không?"
Cô phì cười nói:"Mưa một chút thôi mà"
Hàn Thiên Viễn nhìn cô gái chết cũng không chừa, che chở cô ngồi vào xe.
Chiếc xe lăn bánh khỏi cửa hàng, Cận Tuyết Chi ngồi trong chiếc ô tô ở gần đó nheo mắt nhìn theo.
Lúc bắt gặp Du Thừa Ân, anh đã thừa biết bên cạnh cô là ai, tuyệt đối không phải là Cẩn Dịch cũng chẳng thể là một ai khác bởi sự ngây ngô và ý cười trong mắt cô, lại càng thấy cô trở nên hạnh phúc khi anh nhắc đến chuyện có thai.
Chẳng phải anh cũng chẳng phải Cẩn Dịch, chỉ có thể là Hàn Thiên Viễn mới có thể làm cô vô tư như thế, hồn nhiên như vậy.
Trong xe Hàn Thiên Viễn đưa mắt nhìn cô gái bị mưa làm cho ướt nhẹp, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bị ướt đến dính sát vào cơ thể hiện rõ từng đường nét.
Du Thừa Ân có linh cảm bị nhìn chằm chằm liền quay sang thì bắt gặp ánh mắt không hề đứng đắn đặt trên người mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT