Buổi đêm, Du Thừa Ân thì lăn qua lăn lại không ngủ được trong khi người đàn ông bên cạnh thì ngủ một cách ngon lành.
Sau đó Hàn Thiên Viễn cũng bị cô quậy đến mức thức giấc.
Anh xoay người mắt vẫn lim dim nhìn cô nhẹ nhàng hỏi:"Làm sao?"
Du Thừa Ân giận dỗi:"Không ngủ được"
Mắt Hàn Thiên Viễn bỗng dưng sáng rực:"Vậy chi bằng làm chút gì đó đi?"
"Bình thường em toàn mệt đến ngủ thiếp đi"
Du Thừa Ân lại đánh vào ngực anh:"Anh...em không muốn ngủ bằng cách đó"
Hàn Thiên Viễn cưng chiều ngồi dựa vào thành giường vuốt ve mái tóc của cô:"Lần sau uống ít cà phê thôi"
Anh bỗng dưng nảy ra ý kiến:"Hay là để anh hát ru cho em ngủ nhé?"
Du Thừa Ân gật đầu lia lịa nhắm mắt lại chờ anh bắt đầu hát.
"2 am and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me"
Giọng Hàn Thiên Viễn còn buồn ngủ khàn khàn nhưng lại vô cùng ấm, Du Thừa Ân ghé tai vào ngực anh để có thể nghe rõ từng âm vang.
Sau đó cô gái thật sự ngủ thiếp đi, đến sáng khi Du Thừa Ân tỉnh dậy tay anh vẫn đung đưa vuốt lấy tóc cô.
Tại sao anh lại càng làm người khác thương yêu đến vậy.
Hôm nay là chủ nhật, anh và cô không cần đến công ty vậy nên Du Thừa Ân len lén rời khỏi giường ra ngoài để cho anh tiếp tục ngủ.
Còn bản thân muốn đến cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó làm bữa sáng.
Hàn Thiên Viễn tỉnh dậy chẳng thấy cô đâu, anh đi bộ ra bên ngoài biệt thự thấy cô gái đạp chiếc xe đạp màu hồng vào sân.
Anh nheo mắt nhìn một cách thăm dò, Du Thừa Ân trên tay túi lớn túi nhỏ hớn hở chạy lại nói:"Có đẹp không? từ bây giờ nếu ra cửa hàng tiện lợi thì sẽ đi bằng xe đạp vừa đỡ tốn thời gian lấy xe vừa bảo vệ môi trường, còn có rèn luyện thể lực nữa"
Hàn Thiên Viễn vuốt cằm cảm thán:"Đúng là em nên rèn luyện thể lực một chút"
Du Thừa Ân đá anh một cái:"Có phải anh chỉ chú tâm vào vế đó thôi đúng không?"
Anh bật cười đưa tay tranh túi trong tay Du Thừa Ân, xoay người bước vào nói với người ở đằng sau:"Những chuyện như vậy sau này để người hầu làm"
"Anh thuê họ theo giờ được không? em không thích ngày nào cũng có người đi đi lại lại trong nhà"
Hàn Thiên Viễn ôm lấy bả vai cô:"Chỉ cần em muốn, phu nhân"
Du Thừa Ân bắt tay vào nấu nướng liền bị Hàn Thiên Viễn kéo ra nói:"Để anh"
Thế là cô đành đứng sang một bên chăm chú nhìn anh sắn tay nấu nướng, Hàn Thiên Viễn xoay người thấy cô gái đang nhìn mình một cách đắm đuối, nhịn không được mà bế cô lên đặt trên bàn bếp.
Hai tay anh chống hai bên, Du Thừa Ân bật cười đặt tay qua vai anh nói:"Không nấu tiếp sao?"
Anh quay lại tắt bếp sau đó nói:"Không nấu nữa, có bữa sáng khác"
Sau đó Hàn Thiên Viễn đáp môi xuống hôn lấy cô, tác phong nhanh nhẹn vác cô lên đem vào phòng.
Du Thừa Ân vỗ vào vai anh:"Dừng lại đi, anh phải ăn sáng, anh không thương cái dạ dày của anh sao"
"Anh rất chiều nó"
Nó muốn ăn em anh liền cho nó ăn.
Sau đó buổi trưa và buổi tối Du Thừa Ân nhất quyết kéo anh ra ngoài dùng bữa, nấu nướng thật sự quá "nguy hiểm".
Đêm nay Du Thừa Ân không mất ngủ vì cà phê mà cô cảm thấy đói đến mức ngủ không được.
Ai bảo anh dẫn cô đến nhà hàng đắt đỏ như vậy, hại cô không dám gọi nhiều, đã vậy từng món còn rất ít.
Du Thừa Ân thở dài nhìn người đàn ông lúc nào cũng có thể ngủ ngon lành.
Cô tức giận cắn vào cằm anh làm Hàn Thiên Viễn giật mình tỉnh dậy.
Sau đó anh đứng dậy, Du Thừa Ân mân me ôm lấy cổ anh rồi đu người lên, Hàn Thiên Viễn vừa bị cô ôm vừa loay hoay nấu đại một bát mì.
Cô gái nhỏ như koala bám dính lấy anh, Hàn Thiên Viễn để bát mì xuống bàn rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
Sau đó tự cô chén hết bát mì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT