Vào đến nhà anh liền bế ngang cô bước vào phòng tắm xả nước ấm vào bồn, anh không muốn cô bị cảm lạnh.

Du Thừa Ân nhất quyết đuổi anh ra, cô muốn tự tắm sau đó thử que một chút.

Sau khi nhìn thấy hai vạch chói mắt, Du Thừa Ân vui mừng hét lên làm Hàn Thiên Viễn còm tưởng chuyện gì đạp cửa xông vào.

Thế mà vừa vào đến nơi cô gái đã nhào đến ôm chầm lấy anh kích động.

Hàn Thiên Viễn nhíu mày kéo cô ra, Du Thừa Ân đã ném que thử vào tay anh hớn hở nói:"Là hai vạch đấy"

Anh mơ hồ nhìn vào que thử trên tay sau đó cũng kích động không kém:"Em mang thai rồi sao"

Du Thừa Ân gật gật đầu, liền bị anh bế ngang người lên đưa lên giường, sau lại cảm giác anh có chút không vui.

Cô lo lắng hỏi:"Anh không muốn sao?"

Hàn Thiên Viễn thở dài vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng của cô, nói:"Muốn chứ, nhưng mang thai cực khổ lắm, anh không muốn thấy em mệt mỏi"

Du Thừa Ân còn đang cảm động lại nghe anh nói tiếp:"Với cả, chẳng phải anh không còn được đụng vào em nữa hay sao?"

Cô đưa tay đánh vào ngực anh:"Hàn Thiên Viễnnn"

Dù sao hai người vẫn đến bệnh viện một chuyến, cầm được kết quả trên tay mới cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.

Đứng trong bệnh viện, Hàn Thiên Viễn từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương chói mắt đeo lên cho cô, cũng chẳng hỏi em có đồng ý lấy anh hay không hay đại loại những câu cầu hôn mà chỉ nói:"Chúc mừng em, Hàn thiếu phu nhân"

Du Thừa Ân bĩu môi nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, không kìm được mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn sau đó lại vuốt ve bụng nhỏ của mình.

Hàn Thiên Viễn đưa cô về nhà, ông bà Du nhìn thấy hai người thì không khỏi ngượng ngùng.

Nhất là Hàn Thiên Viễn, trước kia bà Du còn khuyên con gái mình mau chóng mở lòng với một người khác, nhưng lại không để tâm rằng hai đứa yêu nhau nhiều như thế nào.

Có lẽ mỗi người mỗi nhà mỗi hoa mỗi cảnh, bà không thể áp đặt bản thân lên cuộc sống của người khác.

Sau khi thông báo cái thai, hai ông bà Du kì thực rất vui mừng, bảo hai đứa mau chóng làm đám cưới.

Cô nói với ba:"Ba, bây giờ có thể chơi kiss kiss rồi đấy"

Ông Du xua tay:"Biến"

Sau đó Hàn Thiên Viễn lại dành cả ngày để đưa cô đến trung tâm mua sắm, cái nào đẹp, cái nào dễ thương liền bị anh hốt hết.

Du Thừa Ân thở dài với tên phá gia chi tử này, nếu không phải Du Thừa Ân nhất quyết kéo anh về thì cả cái xe của họ cũng không thể để hết đồ.

Du Thừa Ân nói muốn tổ chức đám cưới nhanh chóng, nếu để bụng to lúc đấy mang váy cưới sẽ không đẹp.

Và bọn họ đã định tổ chức đám cưới vào tháng sau, theo ước nguyện của anh, hôn lễ được tổ chức trên du thuyền ở dòng sông Seine Pháp.

Du Thuyền lênh đênh trên biển hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, cô gái trong chiếc váy cưới thướt tha cùng cha của mình bước đi trên lễ đường vô cùng sang trọng, du thuyền ngập tràn ánh đèn lại cực kì thơ mộng, cảnh tượng trước mắt cùng người con trai rực rỡ ở đầu bên kia là kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời cô, một người con gái.

Khi người trụ trì nói lời tuyên thệ, Du Thừa Ân đã dùng cả trái tim, tình yêu thương, cười thật tươi để nói lên ba chữ "Con đồng ý"

Hàn Thiên Viễn ánh mắt cũng đầy vẻ yêu thương, sự cưng chiều và ôn nhu chỉ dành cho cô để nói "Con đồng ý"

Sau khi hai người họ tiến lên trao cho nhau một nụ hôn, mọi người đều đồng loạt vỗ tay, những người thân cận với hai người hiểu đoạn tình cảm mà bọn họ đã cùng nhau trải qua mà vỗ đến đỏ cả tay ướt cả mắt.

Bó hoa được Du Thừa Ân đặc biệt dành riêng cho Tô Lam, cô gái mỉm cười xinh đẹp nói với Tô Lam:"Ước nguyện cuối cùng của cuộc đời tớ đó là cậu sẽ hạnh phúc"

Tô Lam ôm lấy Du Thừa Ân, sống mũi cay cay nói:"Nhất định rồi"

Vương Mạo cùng Hàn Thiên Viễn chức kiến người yêu và vợ của mình đang tặng cho mình một cái "sừng" nghiến răng nghiến lợi, cả hai liếc nhau một cái, cuối cùng Vương Mạo nâng ly với anh nói:"Không ngờ sóng gió lại qua như vậy, anh Hàn, em từng nghĩ tại sao anh lại ngu ngốc muốn lao đầu vào tình yêu như thế, thế nhưng bây giờ em mới biết chỉ có tình yêu mới có thể làm người khác thực sự hạnh phúc, tiền bạc và địa vị chỉ là phù du, gió thổi mây bay mà thôi"

"Thực sự chúc anh và cô ấy trăm năm hạnh phúc"

Hàn Thiên Viễn mỉm cười mắt vẫn luôn nhìn cô gái, nâng ly với Vương Mạo, lần đầu nói với anh ta một câu tử tế:"Cậu cũng phải hạnh phúc"

Sau đó thì Lục Thăng khoác tay Thư Kỳ cùng đến góp vui, nâng ly chúc mừng đôi trẻ.

Cẩn Dịch hay Cận Tuyết Chi đều được Hàn Thiên Viễn đặc biệt mời đến, anh ấy muốn nhấn mạnh với bọn họ rằng cô gái ấy là của anh, là vợ anh, và mãi mãi là như thế.

Cẩn Dịch tiến lại chỗ Du Thừa Ân, cô ấy bảo Tô Lam qua bên kia trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play