Hàn Thiên Viễn quan sát nãy giờ sau đó quyết định tiến lại, nắm chặt tay cô trước con mắt của Cẩn Dịch.
Cẩn Dịch hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nâng ly với Hàn Thiên Viễn:"Chúc mừng cậu"
Cậu lại thắng rồi!
Hàn Thiên Viễn cong nhẹ khóe môi cũng nâng ly nói:"Cảm ơn, tôi phải đưa vợ con tôi đi rồi"
Cẩn Dịch nhún vai tự động nhường đường:"Tự nhiên đi"
Sau khi Hàn Thiên Viễn đưa Du Thừa Ân rời đi, Lục Thăng tiến lại vỗ lấy bả vai Cẩn Dịch:"Anh họ, làm người đừng nên cố chấp quá"
Cẩn Dịch nhìn Lục Thăng bật cười:"Nhìn anh thảm không?"
"Mỗi lần đối đầu với Hàn Thiên Viễn anh luôn thảm, nhưng trên thương trường, anh luôn là người mà em ngưỡng mộ. Còn nhiều người khác tốt hơn, em khuyên anh đừng đối đầu với cậu ấy nữa, người thiệt thòi chắc chắn là anh"
Cẩn Dịch vỗ vỗ bả vai Lục Thăng:"Yên tâm đi, anh cũng tự biết mình rồi"
Không phải chỉ anh, mà người khác cũng thấy anh chẳng có điểm nào để có thể so sánh với Hàn Thiên Viễn.
Trước giờ anh luôn nghĩ ông trời đã quá ưu ái cho anh về mọi mặt nhưng bây giờ thì biết anh chỉ là một trong số những người được ưu ái.
Cẩn Dịch cười tự giễu quay đầu bước về phòng.
Khi anh ấy mở cửa phòng ra, bên trong được bài trí vô cùng lộng lẫy. Nhưng điều làm Cẩn Dịch bực bội đó là, bốn bức tường, tủ và đầu giường đâu đâu cũng được treo đặt ảnh cưới của hai người.
Cẩn Dịch hiếm khi tức giận, anh ta lục lọi lấy ra cây bút lông vẽ lung tung lên mặt Hàn Thiên Viễn.
Sau đó anh ta mệt mỏi đi tắm, trong phòng tắm vẫn được treo ảnh hai người. Thử hỏi khác nào bị hai người đó nhìn mình tắm hay không?
Anh ta nghi ngờ quay sang nhà vệ sinh, ít ra hắn còn có lương tâm không treo ảnh trong đó.
Cẩn Dịch bực bội vừa ra ngoài thì thấy Cận Tuyết Chi, nhìn anh ta cũng không tốt hơn là bao.
Hai người từng là tình địch, không ngờ bây giờ lại đồng cảm với nhau đến vậy.
Phòng ở đây được bố trí cho đủ người và hai con người xấu số này đành phải yên phận nằm ở trong cái phòng quỷ quoái này.
An Tuệ từ đâu chạy đến khoác lấy tay Du Thừa Ân nói:"Em đẹp quá, chúc em và Hàn Thiên Viễn trăm năm hạnh phúc"
Du Thừa Ân hết bất ngờ rồi lại vui mừng ôm An Tuệ một cái nói:"An Tuệ, cảm ơn chị đến chung vui cùng chúng em"
An Tuệ cong môi cười:"Chị đến cùng một người nữa" sau đó cô ấy vẫy vẫy tay với một người ở xa xa. .
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
Anh ta toát ra khí chất uy nghiêm nhưng khuôn mặt lại không khỏi thân thiện, rất có cảm tình.
Cô ấy vui vẻ khoác tay người đàn ông đó nói:"Ân Ân, đây là người yêu của chị, Giang Tri Thành"
Du Thừa Ân cảm thấy thật mừng cho chị ấy, người như An Tuệ xứng đáng có một tình yêu thật tốt đẹp.
Vương Mạo, Tô Lam, hay những người bạn của Du Thừa Ân và Hàn Thiên Viễn đều cùng ngồi chung một bàn, bọn họ uống say đến bí tỉ.
Lục Thăng còn hùng hổ nói:"Hôm đám cưới tôi cậu chuốc tôi say đến không biết trời đất, Hàn Thiên Viễn, hôm nay cậu biết tay tôi"
Cuối cùng thì Hàn Thiên Viễn mặt mày vẫn tỉnh bơ còn Lục Thăng đã thảm hại đến nỗi nằm gục xuống bàn.
Lạc Thư Kì thở dài, đã yếu còn thích khiêu.
Cô xin phép đỡ Lục Thăng đi vào phòng.
Trên bàn Vương Mạo ngẫm nghĩ Hàn Thiên Viễn đã uống với Lục Thăng nhiều như thế, chắc anh sẽ có cơ hội chiến thắng.
Vậy mà không ngờ, một lúc sau Tô Lam đã phải xách tai anh ấy rời đi.
Trên bàn chỉ còn lại cô, anh và cặp đôi An Tuệ, Hàn Thiên Viễn cũng đã ngà ngà say.
Hàn Thiên Viễn cầm ly lên cụng một cái sau đó uống sạch, anh thật không muốn uống nữa nhưng anh không thể về phòng trước khách mời được.
Vậy nên anh đành ngồi uống với Giang Tri Thành hết ly này đến ly khác mặt Giang Tri Thành không hề đổi sắc, Du Thừa Ân mới lo lắng nói hai người dừng lại, An Tuệ cũng thuận theo kéo Giang Tri Thành rời đi, trên bàn chỉ còn Hàn Thiên Viễn và Du Thừa Ân.
Hàn Thiên Viễn mơ màng nhìn cô gái còn lộng lẫy hơn cả những ánh đèn trên du thuyền, nhịn không được mà túm lấy tay cô kéo lại gần, tay còn lại nhanh nhẹn giữ lấy gáy cô hôn lên.
Du Thừa Ân tức giận xoay người rời đi liền bị Hàn Thiên Viễn đã đứng dậy từ lúc nào bế ngang lên đạp cửa lao vào phòng.