Tô Lam cũng đã làm lành với Hải Đường, nhưng cả hai đã không còn thường xuyên qua lại nữa bởi vì mỗi lần gặp nhau không khí lại rất ngượng ngập, cũng không thấy Tô Lam cười nhiều như trước.
Trao thân cho người mình yêu chẳng có gì to tát, nhưng bởi vì đó là thứ cô coi trọng, ít nhiều gì anh cũng nên hỏi cô một câu rằng "Em có muốn không".
Nếu anh cần, cô sẽ cho mà...
Việc gì anh phải lôi cái tức giận ra để chà đạp lên bản thân cô như thế.
Có lẽ Tô Lam cần thời gian để có thể chấp nhận chuyện này.
Hôm Tô Lam gặp Vương Mạo ở cửa hàng đá quý, cô chủ động đứng cách xa anh ấy hai bước sau đó gập đầu xin lỗi.
Vương Mạo từ hôm đó cũng chính thức không qua lại với Hải Đường. Một lời xin lỗi cũng không nhận được, đương nhiên Vương Mạo không thể nuốt trôi cục tức này.
Khi gặp Tô Lam, còn thấy cô ấy chân thành xin lỗi như vậy, Vương Mạo phất tay nói:"Cô không phải là người cần xin lỗi"
Tô Lam hai tay xách túi bật cười, lời nói này nghe ra thật sự có chút chế giễu, nói những người giàu đứng trên đầu ngọn núi như Hải Đường dù biết bản thân sai cũng sẽ không bao giờ chịu thua thiệt để cúi đầu xin lỗi.
Hai người bọn họ hàn thuyên vài câu sau đó liền chào nhau rời đi.
Hôm nay là đêm noel, Hàn Thiên Viễn đưa Du Thừa Ân đi ăn vào ban đêm.
Không có quà cũng chẳng có hoa, món quà tuyệt vời nhất của cô đó chính là anh.
Chiếc xe hai người bọn họ lướt qua hai bên đường, ông già noel trên con saxophone cùng cây giáng sinh ngập tràn ánh đèn lấp lánh cứ lướt qua hai bên cửa, Du Thừa Ân cười đầy vui vẻ.
Hôm nay đường đông hơn mọi ngày, xe liên tục ùn tắc, Hàn Thiên Viễn nhìn vào phần đùi lộ ra dưới lớp váy ngắn màu đỏ đưa bàn tay thon dài chạm vào sau đó mân me vào bên trong.
Du Thừa Ân có chút ngại ngùng nói:"Anh.."
Hàn Thiên Viễn bật cười thu tay lại sau đó chăm chú lái xe, anh thích nhìn thấy cô ngại như thế, nhớ lần đầu cùng cô đi ăn, anh chỉ mới xoay qua giúp cô thắt dây an toàn mặt cô đã đỏ bừng như trái cà chua.
Trong nhà hàng hôm nay còn có chương trình noel, người nào lên hát được bài giáng sinh bằng tiếng anh hay nhất sẽ có quà.
Du Thừa Ân hát rất hay, hơn nữa còn là học sinh giỏi tiếng anh, phải nói là phát âm cũng khá chuẩn.
Tiếng của Du Thừa Ân vang lên trên sân khấu, vừa ngọt vừa nhí nha nhí nhảnh, mặc dù đã là nhân viên văn phòng hai mươi ba tuổi, vậy mà lại có chút trẻ con.
Hôm nay cô còn mặc chiếc áo len màu đỏ cùng với chân váy xếp ly sọc caro đỏ rất chi là "giáng sinh" nhún nhảy trên chiếc giày thể thao màu trắng mắt luôn nhìn về một phía sau đó nở một nụ cười thật tươi.
"Jingle Bells, Jingle Bells, Jingle all the way!
Oh, What fun it is to rideIn a one horse open sleigh..."
Sau khi bài hát kết thúc đều nhận được tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét, có người còn tỏ ra tiếc nuối sao lại hết nhanh như vậy.
Hàn Thiên Viễn không hề bỏ qua bất cứ động tác nào của cô trên sân khấu kể cả là một cái nháy mắt. Khi để những người đàn ông mắt liên tục dán vào cô gái của anh, lại còn hò reo phấn khích, Hàn Thiên Viễn có chút hối hận khi để cô lên đó.
Người dẫn chương trình không suy nghĩ nhiều mà trao luôn quà cho Du Thừa Ân, toàn bộ là đồ cặp đôi, anh ta nói qua micaro:"Không biết mỹ nữ đã có người yêu chưa, phần quà này chúc cô với người yêu hạnh phúc, nếu chưa có thì đêm nay mau mau tìm một nửa của mình nhé!"
Tên mc còn hạ mic xuống nói nhỏ với cô rằng:"Có thể suy xét tôi một chút" sau đó cười khà khà.
Du Thừa Ân nhận lấy quà bật cười nói:"Anh còn nói nữa bạn trai tôi sẽ bóp cổ anh đấy"
Người mc ôm lấy cổ chạy xuống sân khấu.
Cô vui vẻ chạy lại phía Hàn Thiên Viễn, những người có trong nhà hàng đều nhìn theo bước đi của cô, sau khi thấy cô gái ngồi xuống cùng một người đàn ông mới chán nản dời mắt đi nơi khác.
Hàn Thiên Viễn nói:"Lần sau có thể ở nhà hát cho anh thôi, anh "tặng quà" cho em"
Du Thừa Ân ngước mắt hỏi:"Quà? quà gì?"
Anh dính sát vào người cô nói nhỏ bên tai:"Muốn biết không? đảm bảo em sẽ kêu lên sung sướng"
Cô hiểu ra liền đen mặt, ném dây cột nơ mà mình vừa tháo ra vào mặt anh, sau đó phấn khích "đập hộp"
Bàn tay anh vắt qua ghế cô nhìn bạn nhỏ háo hức mở quà, anh trêu chọc:"Anh tặng em chiếc vòng 23 carat cũng không thấy em vui như thế"
Mà cũng không thấy cô đeo.
Du Thừa Ân mỉm cười trả lời:"Sao lại không vui, vui chứ, em còn cất hẳn trong tủ kính ấy chứ"
Nói rồi cô bỗng dưng ngưỡng mộ reo lên một tiếng.
Trên tay cô cầm một chiếc bờm tóc có hai chú tuần lộc nhỏ xinh hai bên, cô nói anh cúi người xuống.
Hàn Thiên Viễn vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn cưng chiều cúi đầu, Du Thừa Ân cài lên cho anh, tiện hôn vào má anh một cái, cảm thán:"Uhm đẹp quáa"
Anh từ trong hộp lấy ra cái giống vậy cũng đeo lên cho cô, bắt chước:"Uhh đẹp quaáa"
Ngay lập tức khiến Du Thừa Ân bật cười, suýt thì lật cả ghế, ở bên trong còn có găng tay, kẹp tóc, cô không biết tại sao lại còn có cả cái còng tay số tám đồ chơi màu đỏ ở bên trong.
Hàn Thiên Viễn nheo nheo mắt nhìn cái còng tay sau đó lấy nắp hộp đóng lại nói:"Cất đi, chốc nữa về nhà "chơi".
Du Thừa Ân không nghĩ nhiều nhấc đũa dùng bữa, lâu lâu lại nhìn qua anh bật cười.
Đêm noel đầu tiên của cô và anh trôi qua như thế.
Lúc hai người chuẩn bị lên xe liền nhận được cuộc gọi của Tô Lam.
Du Thừa Ân liền đưa tay bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói thút thít:"Ân Ân, Hải Đường bị bắt rồi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT