Hôm nay là đêm noel, Tô Lam hít một hơi thật sâu sau đó quyết định đến tìm Hải Đường.

Chuyện đã qua, nếu cứ giữ trong bụng mãi như thế cũng không thể làm được gì.

Chưa có ngày lễ nào hai người không ở cạnh nhau, vậy nên đêm noel này cô cảm thấy khá trống trải.

Tô Lam lái xe đến biệt thự Hải Đường, nhưng người hầu nói anh ấy không có nhà. Hải Đường không có nhà thì thường là sẽ đến hộp đêm, cô không chần chừ mà quay xe đến đó.

Hôm nay ở hộp đêm có người canh cổng, nhìn thấy Tô Lam anh ta chần chừ muốn đi báo cho Hải Đường một tiếng liền bị Tô Lam chửi cho một tràng.

Cô cũng là bà chủ của mấy người đấy.

Tên kia bị chửi đến hoa mắt chóng mặt, nghĩ đây là người yêu ông chủ thì cho cô ấy vào chắc cũng chẳng có gì to tát.

Vậy nên Tô Lam được cho vào, lúc cô đi vào thì giật mình nhìn thấy những người kia đang tiêm chích thứ gì đó.

Tô Lam hốt hoảng nấp vào một góc tường quan sát.

Toàn là những người bạn thân thiết của Hải Đường, bọn họ đang sử dụng chất cấm.

Tô Lam cả người run rẩy, cánh tay đưa lên bịt miệng để không phát ra tiếng.

Hải Đường cũng ngồi trong đám người đó, giây phút này cô cảm thấy như có một trăm ngàn bàn tay đang thò vào bóp chặt lấy tim cô khiến bản thân mình khó thở.

Tô Lam gần như bò ra ngoài, tên canh cổng ban nãy thấy cô sắc mặt không ổn liền tiến lên đỡ cô nhưng bị cô hất tay ra vì cảm thấy kinh tởm.

Cô bước ngắn bước dài chạy ra xe, sau đó hai bàn tay siết chặt lấy điện thoại gõ nhẹ trên màn hình ba số 110.

Hai bàn tay run rẩy đến mức phải bấm đi bấm lại mấy lần.

Cô vẫn chưa bàng hoàng được, Hải Đường, anh ấy từ bao giờ lại là con người như vậy?

Tiếng tút tút vang lên đầu bên kia có một giọng nữ lạnh lùng truyền đến nhưng Tô Lam không hề để tâm mà trực tiếp cắt ngang:"Ở...đây có người sử dụng chất..cấm"



Xe cảnh sát nhanh chóng bao vây khắp tất cả các lối ra vào của hộp đêm, nơi này đã được cảnh sát khoanh vùng đưa vào tầm ngắm từ lâu nhưng bọn họ không hiểu tại sao lại không nhận được lệnh khám xét của cấp trên.

Hôm nay có người gọi điện tố cáo, bọn họ hoàn toàn có thể trực tiếp xông vào kiểm tra.

Tô Lam ôm lấy điện thoại, từ trong ô tô nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, sau đó nhìn những sĩ quan cảnh sát áp giải từng người ra.

Hai hàng nước mắt của cô lăn dài sau khi tận mắt thấy Hải Đường bị còng tay đưa lên xe.

Lúc này cô cảm thấy dường như bầu trời đêm thăm thẳm đêm nay như đang rơi xuống, Tô Lam liền nhớ ngay đến một người, đó là Du Thừa Ân.

Du Thừa Ân cùng Hàn Thiên Viễn lái xe thật nhanh đến hộp đêm, sự việc chấn động như vậy ngay lập tức thu hút rất nhiều người, phóng viên bắt đầu tụ tập và đương nhiên đám người Vương Mạo và Lục Thăng cũng không thể không biết.

Bọn họ gần như đến cùng lúc với nhau nhưng không ai thấy Tô Lam đâu, đành chia nhau ra tìm.

Xung quanh hộp đêm chi chít người, xe nào cũng như xe nào, việc tìm ra giống như mò kim đáy biển.

Ấy vậy mà không lâu sau Vương Mạo thật sự tìm thấy xe của Tô Lam, anh ta xoa đi vệt hơi nước trên cửa kính áp sát mặt vào nhìn.

Tô Lam có vẻ bất động nằm bên trong, dù là mùa đông nhưng cả người Vương Mạo bây giờ toát hết cả mồ hôi, anh ta ra sức đập vào cửa cùng hét lên:"Tô Lam, mở cửa, mở cửa"

Lúc anh ấy mất kiểm soát tính cầm cục đá đập vào cửa kính thì cô gái mở khóa cửa ra, anh liền vui mừng ném cục đá đi, chạy lại mở toang cánh cửa ra.

Nhưng cô gái đã dùng hết sức lực và ý thức cuối cùng để mở khóa cửa sau đó liền ngất đi.

Vương Mạo hốt hoảng nhìn xung quanh, bây giờ chắc chắn không thể lái xe ra ngoài, anh ta đành vác Tô Lam trên vai, vừa chạy vừa lôi điện thoại ra gọi cho Hàn Thiên Viễn.

Đầu bên kia vừa kết nối đã nghe Vương Mạo nói một cách vội vã:"Tìm ra Tô Lam rồi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện"

Sau đó liền cúp máy, Hàn Thiên Viễn nhíu mày sau đó gọi qua Lục Thăng để báo tin..

Du Thừa Ân ở bên cạnh sốt ruột chờ anh báo tin cho Lục Thăng rồi mới hỏi.

"Tìm ra Tô Lam rồi hả anh"

Hàn Thiên Viễn đút điện thoại vào túi quần, quay xuống nhìn cô với ánh mắt trấn an:"Vương Mạo tìm ra rồi, cô ấy không sao đâu"

Du Thừa Ân cũng bất ngờ không khác gì Tô Lam, chỉ là bởi vì cô không tận mắt nhìn thấy nên mới không bị sock đến mức ngất đi.

Cô chơi thân với Tô Lam như vậy, cư nhiên cũng hiểu được vài phần Hải Đường là người như thế nào.

Vậy mà lại không ngờ, anh ấy còn làm ra cả loại chuyện trái với pháp luật.

Vương Mạo phải chạy một đoạn dài mới ra được con đường vắng, vẫy đại một chiếc taxi nhảy lên.

Trên xe anh ta vươn tay lắc lắc người Tô Lam gọi:"Tô Lam, Tô Lam"

Chiếc xe mau chóng đến bệnh viện, Vương Mạo lại miệt mài bế cô xuống chạy vào bên trong không biết mệt.

Đợi lúc bác sĩ đến, anh mới có thời gian thở một chút rồi gọi điện cho đám người Hàn Thiên Viễn.

Lục Thăng cùng Lạc Thư Kỳ đêm nay cũng ra ngoài chơi, nghe tin thì cả hai cũng tức tốc chạy đến.

Tiếng bước chân giòn rã vội vàng vang lên trong bệnh viện đến tận trước mặt Vương Mạo mới dừng lại.

Du Thừa Ân nhìn Vương Mạo ướt cả một vạt áo liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Năm người ngồi trên hàng ghế, bác sĩ khám vài phút sau đó bước ra nói:"Không có gì hết, bệnh nhân chỉ chịu đả kích quá lớn mà ngất đi thôi"

Tất cả mọi người thở phào ra một hơi, ban nãy Vương Mạo còn nghĩ cô ấy uống thuốc ngủ bên trong rồi chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play