Viên Viên bán hàng xong cũng khá sớm, cô cảm thấy mỗi phiên chợ bán hai trăm ly chè, và một trăm gói xôi khúc là vừa đẹp. Bán nhiêu đó dù trời không nắng nóng cũng không lo bị ế, chưa kể nếu khách không được ăn tỏ ra tiếc nuối chẳng phải lần sau nhất định sẽ đến sớm để ăn hay sao. Bán nhiều mọi người trong nhà ai cũng mệt vì phải dậy sớm hơn, như này là vừa phải, người ta nói của hiếm là của quý mà.
Cả tuần chưa được ăn thịt , nên đi chợ thì phải mua thịt, đi chợ về mà không có thịt thì không vui, mỡ lợn vẫn còn nên cô không mua. Mai giỗ bà ngoại nên cô mua hai cân thịt qua đó, nhà một cân nữa là ba cân, thêm một cái xương đầu lợn đi, một nửa hầm canh đậu nành, một nửa sáng mai nấu cháo. Mưa thêm ít gan về xào đậu, thêm một nghìn tiền đậu phụ nữa là được, hôm nay Viên Viên không mua bánh làm quà, mà mua một quả dưa hấu to.
Mua đồ ăn xong thì ra xe bò để về, còn mẹ cô thì mua tương cà mắm muối gia vị. Trên xe cô đưa tiền bán được hôm nay cho mẹ, bán chè xôi được một trăm bốn mươi nghìn năm trăm đồng, mua hết ba mươi hai nghìn còn lại đưa cho mẹ hết.
Mẹ cô cầm lấy tiền cười híp cả mắt lại, nguyên liệu cái gì cũng của nhà, chỉ có đường với thịt phải mua nên hôm nay bà cất để dành được hơn một trăm nghìn. Nếu cứ đà này thì đến lúc xây nhà chắc gần đủ, nếu lúc đó còn thiếu thì xin anh em giúp đỡ, nghĩ vậy Dương thị cũng yên tâm được phần nào.
Xe tới đầu làng thì em trai cô đang đứng đón, thấy xe bò nhà mình cu cậu chạy nhanh tới nhảy luôn lên xe bò. Lên đến nơi liền hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT