"Dư Mục chính là thầy của Yến Chuẩn, từ năm cậu năm tuổi cho đến hết năm mười bốn tuổi, dạy dỗ đi theo cậu gần mười năm."
Nó nói: "Theo một nghĩa nào đó, Dư Mục đã huỷ hoại Yến Chuẩn cả đời."
"Theo một nghĩa nào đó."
Trên tư liệu mà tổng bộ truyền đến, những từ này được in đậm, rất rõ ràng.
"Bởi vì chúng ta chỉ có góc nhìn cốt truyện từ một phía, lại còn không được đầy đủ." Hệ thống giải thích, "Lý do nguyên bản khiến nhân vật trở nên phản diện thực sự rất phức tạp...Y cuối cùng vẫn sẽ đi lên con đường kia, không nhất thiết chỉ ảnh hưởng bởi vì một sự kiện hay một người."
Tác dụng của tư liệu chỉ có thể dùng để tham khảo, giúp người khảo hạch hoàn thành nhiệm vụ nên chắc chắn không thể bao quát hết nhân sinh của một người được.
Điều này thật ra rất dễ hiểu, Mục Du gật gật đầu, ấn xuống nút xác nhận đã thu được dữ kiện.
......
Vào lúc Yến Chuẩn lên năm tuổi, Dư Mục được ba mẹ ythuê để làm giáo viên gia đình.
Chịu trách nhiệm giảng dạy chương trình học cho Yến Chuẩn.
—— cũng xem như một cách nói tương đối dễ nghe, tương đối đàng hoàng.
Nói trắng ra tận xương là "Phụ trách hướng dẫn Yến Chuẩn trở thành một nhân vật phản diện trước màn ảnh, hợp lý trở thành một người khiến mọi người chán ghét, không đáng được sống sót."
Bản thân Dư Mục trong cốt truyện cũng đã là một ngừoi sống chỉ tổ lãng phí không khí. Hắn là một biên kịch viên, từng viết qua không ít kịch bản xuất sắc, cũng từng có kha khá danh tiếng và được đánh giá là có thiên phú dị bẩm, tiền đồ vô lượng.
Đáng tiếc khi tiến vào cái vòng tròn kia không lâu, Dư Mục liền không còn kiểm soát được chính mình. Bị nướng trong sự phù hoa hào nháng đầy náo nhiệt làm cho đầu óc choáng váng, chỉ biết đâm đầu vào vàng son.
Trước khi âm thầm bị ba mẹ của Yến Chuẩn thuê, Dư Mục đã đem chính mình lăn lộn đến không ra hình ra dáng. Hắn đã sớm không còn viết được đồ vật đứng đắn gì. Trừ bỏ cái túi da bên ngoài sáng sủa, thì bên trong đã sớm mục nát bại hoại, hành sự hoang đường vô lý, vì tiền thì cái gì cũng có thể làm được.
...
Ngay cả một người như Mục Du đi chăng nữa, thì khi nhận được yêu cầu cũng phải choáng váng.
Thuê người để đem chính con mình dạy thành một đứa trẻ ai ai cũng chán ghét một cách cho hợp lý sao?
Đây là thù lớn bao nhiêu a?
Chẳng qua, anh chỉ nghĩ ngợi trong nửa phút này thôi còn những lời dư thừa này Dư Mục cũng tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng.
/
Cố chủ người ta đưa tiền đúng chỗ, yêu cầu đơn giản rõ ràng, lại còn có năng lực đem cái loại giao dịch này che giấu đến kín kẽ không ai có thể phát hiện được.
Càng quan trọng hơn, đây là một bút sinh ý lâu dài. Chỉ cần không có việc gì ngoài ý muốn thì vẫn sẽ luôn kéo dài đến tận ngày Yến Chuẩn trưởng thành —— lấy giá cả màđối phương cấp ra cùng điều kiện sẵn có thì Dư Mục hút máu Yến Chuẩn gần mười ba năm, cũng đủ có một cuộc sống thoải mái dễ chịu.
Nửa phút sau, Dư Mục lấy lại tinh thần, cười ký xuống hợp đồng, cất tiền vào trong túi chuẩn bị làm "Thầy giáo" của Yến Chuẩn.
......
Dư Mục cũng đem phần công tác này hoàn thành đến khá tốt.
Đây chính là một đứa trẻ được sinh ra để sống dưới sự chú ý của mọi ngừoi. Dư Mục hắn cũng là sau này mới biết được người thuê lại là cha mẹ nuôi của Yến Chuẩn. Còn về cha mẹ ruột, thì nghe bảo là nợ con của Yến gia một cái mạng, cho nến mới đem con mình vừa sinh ra để bồi thường cho nhà người ta.
Việc này bảo người ngoài nhìn vào, kỳ thật cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.
Cha mẹ ruột của Yến Chuẩn đều chỉ là người thuộc tầng lớp lao động bình thường, gia thế cũng bình thường, thiên phú cũng bình thường nốt. Ngược lại gia đình ba mẹ nuôi thì gia cảnh lại khá giả hơn, mức độ nổi tiếng của cả hai vợ chồng đều rất cao.
Ông Yến hồi trẻ cũng từng là vận động viên nổi tiếng, thu hoạch được vô số huy chương, sau khi giải nghệ cũng là huấn luyện viên bậc tinh anh. Bà Yến lại là một tác giả có nhiều đầu sách bán chạy, chuyên viết lách về quá trình nuôi dạy con cái, hầu hết ở các hiệu sách đều có thể thấy được sách của bà.
Yến gia còn có một đứa nhỏ, tên là Yến Khê, so với Yến Chuẩn thì lớn hơn 4 tuổi. Yến Khê từ nhỏ liền đã theo cha mình học trượt băng. Nghe bảo cậu còn kế thừa toàn bộ thiên phú từ cha mình, từ nhỏ đã sớm đạt được không ít thành tích.
Bất luận vì lý do gì, nếu có thể được đưa đến nuôi dưỡng ở một gia đình tốt như vậy thì nghe kiểu gì cũng như miếng bánh rơi từ trời xuống.
Dư Mục trong cốt truyện không quan tâm đến những chuyện như này lắm.
Hắn chỉ lo làm việc lấy tiền, ở trong bầu không khí gia đình hoà ái mà ai tới xem cũng đều phải khen một tiếng tốt này dạy ra một người trời sinh thiếu sót tình cảm, tính tình cực đoan, không ổn định, có tính công kích khiến người ta bất an... quái vật.
Năm năm tuổi, Yến Chuẩn làm hại Yến Khê bị thương ở chân hơn nửa năm, cuối cùng vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý, khiến cậu hoàn toàn từ bỏ trượt băng.
Năm bảy tuổi, Yến Chuẩn phá hoại bản thảo sách của mẹ nuôi, khiến quá trình in ấn mấu chốt nhất của nhà xuất bản bị ảnh hưởng, trực tiếp làm quá trình tuyên truyền trước đó trở nên công cốc. Hại cho mẹ Yến không thể không tự ra mặt hướng độc giả xin lỗi.
Chuyện như vậy nhìn nhiều liền quen mắt, thẳng cho đến năm mười bốn tuổi ấy, Yến Chuẩn ở phòng nghỉ ngoài sân băng ngoại bị bắt lấy, lại càng phơi bày một chân tướng càng ác liệt hơn.
Là một huấn luyện viên trượt băng nổi tiếng đã lâu, việc đào tạo của ông Yến luôn rất cực đoan khắc nghiệt. Từng có người chịu đựng không nổi tâm lý sụp đổ, nếu hoàn toàn tập không được sẽ bị bắt giải nghệ. Ngay từ đội viên cho đến gia trưởng ai cũng không nghĩ có thể nghiêm trọng tới như vậy.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, lý do chân chính hủy diệt những thiếu niên tiền đồ vô lượng đó nhưng lại bởi Yến Chuẩn tựa như hồn ma lảng vảng mà phụ trách san bằng sân băng kia.
Chính Yến Chuẩn đã trộm sổ tay huấn luyện thường ngày của ông Yến, làm giả chữ viết tay cũng như chữ ký.
Qua từng năm, từng việc, đều thấy được Yến Chuẩn tựa hồ trời sinh đã có sẵn một bản năng tàn nhẫn, không cho phép bất luận điều gì ảnh hưởng đến việc bố mẹ nuôi chú ý tới mình —— nhưng mà không phải cái gì cũng có thể bỏ qua cho y như hồi còn nhỏ. Các loại thủ đoạn hủy diệt của Yến Chuẩn quá lộ liệu, quá mức rõ ràng.
Y đã ở trong tối sửa lại kế hoạch của ông Yến, làm giả ghi âm của ông, ác ý khiến cho những thiếu niên trong liều mạng luyện tập, thậm chí khiến họ mù quáng luyện những động tác căn bản không thể làm được.
Vì uy áp thường ngày của cha Yến quá lớn, những đội viên nhỏ kia cho dù có nghi hoặc về cường độ huấn luyện cũng không dám chủ động hỏi lại. Vì thế đành cắn răng vùi đầu khổ luyện, cuối cùng luyện đến chấn thương, có mấy người còn thậm chí còn lưu lại di chứng cả đời.
Ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá mức ác liệt, ông Yến đành tự nhận lỗi từ chức, cũng bởi vì không thể tiếp tục đối mặt với những đội viên trẻ vô tội bị bại kia, hoàn toànẩn lui, không hỏi đến bất kì chuyện gì liên quan đến trượt băng nữa.
......
Tồn tại của Yến Chuẩn, cũng giống như một cành cây đã sớm đầy sâu nhọt.
Không cần phải cố ý miêu tả cụ thể cành cây này có bao nhiêu kém khỏi, có thể chịu đựng được đến nhường nào. Nó chỉ biết xiêu xiêu vẹo vẹo mang theo tử khí âm trầm, không có chồi non, không có phiến bất kì phiến lá nào. Đông có qua, hè có đến cũng sẽ không có bất kì chim sẻ nào muốn đậu trên nó.
Mặc kệ dù sớm hay muộn, thì cũng sẽ một ngày, dấu vết xấu xí đó cũng sẽ tràn lan, ảnh hưởng đến các cành cây khác trở nên thối rữa.
Để bỏ đi những cành cây thừa thãi này, có lẽ cũng chính là bản năng của "con người" mà không cần bất kỳ một hướng dẫn nào.
Số tiền này của Dư Mục đáng ra không thể lấy hết mười ba năm.
/
Yến Chuẩn bị Yến Khê dẫn người tới bao vây một vòng.
Đi theo sau Yến Khê mà đến chính là đám thiếu niên ở đội tuyển lúc trước đã bị hại.
Mối thù phá huỷ tiền đồ của người khác chỉ có thể khắc sâu tận xương tuỷ, không phải nói bỏ là bỏ được. Rất khó để giải thích thời điểm Yến Khê dẫn những thiếu niên đó đến chặn lại Yến Chuẩn, không biết được phụ huynh của những đứa nhỏ đó đã nghĩ như thế nào, đến tột cùng đã có hay không ngăn cản... Tóm lại, lúc Dư Mục nhận được tin thì đã qua ngày hôm sau.
Ở trên mặt băng vỡ, Yến Chuẩn không thể đi lên, đã bị kẹt lại ở phía dưới đáy hồ băng lạnh lẽo kia.
Thời điểm nhận được tin, Dư Mục đang lười biếng nằm ở ghế sô pha xa hoa được mua bằng tiền của Yến gia đưa, tiếp tục sắp xếp kịch bản tiếp theo sẽ xảy ra.
Trước đêm hôm đó, Yến Chuẩn kỳ thật còn tới nhà của Dư Mục, ngồi ở trên phía sô pha đối diện Dư Mục.
Khi đó, Yến Chuẩn vẫn còn sống.
Thiếu niên cúi đầu, tóc mái trên trán nhẹ rũ xuống, tròng mắt đen nhánh, ngay dưới mí mắt được điểm xuyến bằng 1 viên lệ chí.
*nốt ruồi lệ chí
Ngón tay tái nhợt đan xen, y gầy đến độ có thể dễ dàng mà nhìn được xương bướm.
"Tôi" Y nói với Dư Mục, "Không có."
Yến Chuẩn cắn từng chữ vỡ vụn, y dường như khó khăn lắm mới nắm giữ được phương pháp giao lưu như một người bình thường, sau một lúc lâu, mới thấp giọng đứt quãng nói: "Những chuyện đó, làm..."
"Em không có làm những chuyện đó, đều là giả." Dư Mục cũng không ngẩng đầu lên mà xua xua tay, "Thầy biết, em là một đứa nhỏ ngoan..."
Dư Mục đương nhiên biết Yến Chuẩn không có làm những việc kia.
Hắn càng biết rõ Yến Chuẩn không hề làm bất kì những chuyện gì ở trên.
Tất cả những việc đó thật ra đều là kịch bản, chỉ là dựa trên yêu cầu của chủ nhà mà định chế ra tính huống cụ thể.
Cái khác không nói, trên mỗi cái kịch bản, chính Dư Mục cũng biết được bản thân có bao nhiêu nỗ lực để tạo ra —— từ giả mạo ghi âm? Cho đến làm giả chữ viết tay của huấn luyện viên Yến? Hắn chỉ sợ có người hướng phía bên này mà điều tra tỉ mỉ, đòi chứng cứ từ phía Yến Chuẩn mà thôi.
Chứng gì cũng đều không có để đưa ra.
Yến Chuẩn từ khi sinh ra đã bẩm sinh thiếu hụt, chỉ duy não bộ phụ trách ngôn ngữ văn tự không phát triển. Làm chuyện gì khác đều không có vấn đề gì, tư duy cũng hoàn toàn bình thường, nghe cũng nghe hiểu, chỉ duy nhất nói chuyện cùng viết chữ, dù cho có qua bao năm đi chăng nữa cũng không thể nhanh nhẹn được
Đây cũng là nguyên nhân mà Dư Mục dám ngang nhiên trước mặt y mà viết kịch bản, người nhà họ Yến cũng chưa từng cố ý diễn trò. Qua đi nhiều năm như vậy, sẽ không có bất kì ai sợ một ngày Yến Chuẩn đứng ra giải thích.
Yến Chuẩn không nói rõ được, cũng không biết viết xuống.
Bất luận trong lòng tồn tại ít nhiều chuyện, cũng không thể diễn tả trơn tru được ra.
Chỉ có thể tự nuốt ngược trở về, từ ngữ chảy dọc xuống yết hầu, xuống lục phủ ngũ tạng, ngày ngày đêm đêm tự đục khoét bên trong.
Dư Mục viết đến mệt mỏi, đem kịch bản bán thành phẩm trong tay ném tới một bên, đứng lên, mở tủ lạnh lấy một lon Coca.
"Tìm thầy thì có lợi gì? Giải thích cho em?" Dư Mục hỏi.
Dư Mục đương nhiên không có khả năng giúp Yến Chuẩn giải thích.
Bởi vì ở đây Yến Chuẩn là nạn nhân, còn Dư Mục lại chính là hung thủ và chủ mưu.
Tuy Dư Mục là thầy giáo của Yến Chuẩn, là người ở bên y nhiều nhất. Nhưng cũng vì vậy cho nên mới có thể viết ra kịch bản hợp lý nhất, đem tất cả nước bẩn hắt hết lên đầu một đứa nhỏ.
Yến Chuẩn tựa hồ cũng không có ôm loại mong chờ phi thực tế này, chỉ rũ mắt như cũ, nhìn chính mình đầu ngón tay, hơi hơi hé miệng.
Thanh âm quá thấp đến mức Dư Mục nghe cũng không rõ: "Cái gì?"
Yến Chuẩn lại lặp lại một lần.
... Ở thời điểm y lặp lại đến lần thứ mười hai, từng phát âm gập gập ghềnh ghềnh rốt cuộc đã trở nên rõ ràng.
Yến Chuẩn đang bắt chước phát âm và ngữ điệu vừa rồi của Dư Mục.
Chính y không có năng lực nói chuyện lưu loát cho nên mới đến để nghe lời Dư Mục nói, sau đó từ từ học theo.
"...... Không làm những chuyện đó."
"Không làm những chuyện đó, đều là giả."
"Không làm những chuyện đó, đều là giả."
"Đều là giả."
"Đều là giả."
"Giả."
Trong tay Yến Chuẩn cầm một cây bút ghi âm.
Tim Dư Mục vội treo lơ lửng, sau lưng không khỏi chảy mồ hôi lạnh, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Yến Chuẩn, duỗi tay lấy đi điện thoại.
Dư Mục gọi điện thoại cho người Yến gia.
Hắn cho rằng Yến Chuẩn sẽ ngăn hắn lại, sẽ đoạt đi điện thoại, nhưng Yến Chuẩn không có làm gì.
—— cho dù là Dư Mục cái gì cũng đều không rảnh mà suy nghĩ, lắp bắp một hơi nói ra không ít lời không nên nói, thì y cũng không có nửa điểm phản ứng.
Yến Chuẩn chỉ ngồi ở kia, đồng tử đen nhánh đờ đẫn vắng lặng, giống một đầm lầy chết chóc không phản ứng, cố tình lại nhìn thật ngoan mà rũ đầu.
Y ngồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ, tay đặt trên đầu gối, hết lần này tới lần khác nghiêm túc luyện tập một câu nói.
Cuối ngày hôm đó, Yến Chuẩn đã bị ông Yến tới đón về nhà.
Thiếu niên mười bốn tuổi bị kéo đi đến lảo đảo, vẫn ngoan cố quay đầu lại nhìn về phía Dư Mục, không tiếng động mà lặng lẽ luyện nói mấy chữ khẩu hình.
Ngày hôm sau, Yến Chuẩn chết ở trong hồ băng kia.
Y cứ lặp đi lặp lại luyện tập câu nói kia, đến giây phút cuối cùng lại chưa kịp nói ra.
......
Dư Mục cho rằng đây là kết cục của Yến Chuẩn.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là kết cục của Yến Chuẩn.
Cứ như vậy trôi qua mười năm.
Mười năm gió êm sóng lặng, những chuyện trước đó đã sớm bị thời gian chôn vùi, bởi vì không có ai hỏi đến, cho nên ngày càng trở nên mơ hồ.
Người nhà họ Yến có một cuộc sống suôn suôn sẻ sẻ.
Dưới sự dẫn dắt và giúp đỡ của mẹ Yến, Yến Khê cũng đã trở thành một nhà văn nổi tiếng.
Cha Yến tuy đã sớm rời khỏi giới trượt băng, nhưng danh vọng cùng nhân mạch vẫn còn rất tốt, ngược lại còn thành lập một công ty kinh doanh đồ thể thao, lợi ích phát triển không ngừng.
Người nhà họ Hứa—— chính là gia đình thân sinh ra Yến Chuẩn, sau vài năm đau buồn, cũng đã dần dần bước ra khỏi bóng ma lúc trước. Bởi vì Yến gia đưa ra khoản bồi thường kếch xù, thế nên tiểu nhi tử còn lại của nhà họ cũng được theo học trường tốt nhất thành phố, tốt nghiệp xong cũng có sự nghiệp thành công, đi lên một quỹ đạo nhân sinh hoàn toàn bất đồng so với cha mẹ cậu.
Sau khi Yến Chuẩn chết, tất cả mọi người đều có được cuộc sống tốt hơn.
Chả tốt gì cả.
Dư Mục nghĩ như vậy. Hắn lại làm biên kịch, rảnh rỗi sẽ viết sách. Dựa vào nhân mạch của Yến gia, hắn còn kết nối được với một số nhà xuất bản không tồi, còn được mời đi tham gia một chương trình tạp kĩ.
...
Nhiều năm trước, khi hắn nghèo đến không xu dính túi, mặt dày mày dạn đi một show tạp kĩ, vậy mà trùng hợp hình như cũng là địa điểm này.
Trong chương trình đó, Dư Mục vô tình gặp phải một đứa nhỏ đang bị bắt nạt, nó bị đẩy xuống khỏi xe lắc, nhưng nửa lời cũng không hé.
Hắn vừa vặn đi ngang qua, thuận tay đem đứa nhỏ nâng dậy từ dưới mặt đất, vỗ đi bụi đất trên người nó.
Sau đó bị cha mẹ nuôi của đứa bé kia tìm tới cửa, ngoài ý muốn mà có được một công việc dù cho có cách nào cũng không thể tưởng tượng được...
/
Dư Mục đi tham gia chương trình tạp kĩ kia.
Ba ngày sau, Dư Mục tự rời khỏi chương trình, không tìm thấy được tung tích.
Đây chỉ mới là bắt đầu —— vì sau đó công ty của Yến gia cũng xảy ra chuyện. Sách của Yến Khê thì bị phát hiện là đạo phẩm, mẹ Yến cũng bị liên lụy vào, người một nhà thanh danh hỗn độn.
Hứa gia rốt cuộc cũng quá bình thường, không ai lại đi chú ý.
Chỉ biết con trai nhỏ nhà họ không biết bị dính phải quái bệnh gì, tựa hồ ngay cả chữ cũng không biết viết, đành phải từ chức ở nhà tĩnh duỡng, nhiều lần không chịu nổi, khóc lóc náo loạn đòi tự sát.
Thời điểm có người phát hiện ra Dư Mục, thì lúc này hắn đang ngồi trên xe lăn, bị đẩy vào khoa tâm thần.
Người đẩy xe lăn chính là một thanh niên khoảng 24-25, tên Yến Trúc Mạt, y tự xưng là học trò của thầy Dư Mục.
Đó là một thanh niên trẻ rất đặc biệt, ngũ quan y có phần diễm lệ bắt mắt, dưới đôi mắt đào hoa điểm giọt lệ chí. Chỉ cần có hơi chút linh động, chính là vẻ bề ngoài trời sinh phong lưu đầy đa tình.
Đáng tiếc bên trong cặp mắt kia chỉ có sự trống rỗng đến không thể dậy nổi gợn sóng, thời điểm chuyển động đều đờ đẫn, giống một đầm nước lặng.
Dáng người cũng thon gầy qúa mức. Dưới chiếc áo gió màu đen, làn da y tái nhợt đếnnỗi có thể thấy được cả mạch máu màu xanh nhạt.
Y tá đi đến đưa số thứ tự cho y, cách có hơi gần vô tình đụng phải bàn tay y lạnh đến như băng.
Thấy có người nhìn đến, Dư Mục súc người vào xe lăn, ánh mắt sợ hãi hoảng hốt, không ngừng lẩm bẩm lặp lại gì đó.
Thanh niên ngồi xổm xuống trước xe lăn, hơi hơi nghiêng đầu, kiên nhẫn nghe.
Phát hiện những gì Dư Mục nói đều lộn xộn, thanh niên đặt tay lên trên cánh tay hắn, dạy lại cho thầy.
Y nói một câu, liền dừng lại, chờ Dư Mục ngồi trên xe lăn nói theo một câu.
Dư Mục sắc mặt trắng bệch, hắn hoảng sợ mà nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, rồi lại không dám làm trái ý đối phương, không biết bao nhiêu lần gập ghềnh, liên tục lặp lại.
"Không làm những chuyện đó." Dư Mục đứt quãng mà lặp lại, "Giả, đều là giả."
"Thầy tin, em là một đứa nhỏ ngoan."