Góc nhìn trên tư liệu là của Dư Mục. Tới cuối cùng, tình trạng tinh thần của Dư Mục hiển nhiên không còn được bình thường, cho nên hình ảnh được ghi lại chỉ có toàn đoạn ngắn rải rác.

Dư Mục sau đó đã sợ hãi đến phát điên rồi.

Thanh niên tự xưng là "Yến Trúc Mạt" cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

Dư Mục được đưa vào bệnh viện tâm thần. Cả ngày hắn cứ một chốc lại khóc một chốc lại cười không ngừng nghỉ. Gặp ai cũng liền kéo lấy, gặp ai cũng nói cả nhà họ Yến đều là hung thủ, cha Yến, mẹ Yến, Yến Khê tất cả đều là hung thủ.

Đôi khi, cái này'hung thủ' sẽ biến thành'người nhà họ Hứa', lúc thì lại là 'tất cả các người' ; cũng có thời điểm, hung thủ sẽ lại biến thành'thầy giáo'.

Không ai có thể nghe hiểu được mấy lời nói khùng điên này của hắn.

Một đêm khuya nọ, Dư Mục được phát hiện đang nằm trong một vũng nước đóng băng, người đã sớm đông cứng.

......

Phim tư liệu liền kết thúc ở chỗ này.

Hệ thống bay qua tới, tắt đi hình chiếu: "Ký chủ."

Mục Du buông ly cà phê trong tay xuống, gật đầu, vịn lấy gậy chống đặt ở một bên.

Để tăng cường cảm giác nhập vai, loại ý thức này được truyền đến sẽ đi kèm cùng mức độ đồng cảm nhất định. Ở mấy đoạn hình ảnh cuối cùng, hơi lạnh mãnh liệt ở khắp mọi nơi được mô phỏng đặc biệt chân thật, mặt băng dày đến sợ người chỉ một cái chớp mắt liền có thể đem người sống sờ sờ mà đông cứng.

Yến Chuẩn năm mười bốn tuổi, chính là ngủ say ở một cái nhà giam lạnh băng như vậy.

Hoặc là, không khí rét lạnh như hình với bóng phảng phất hít thở không thông này kỳ thật vẫn luôn tồn tại, luôn giằng co cùng y không ngừng mười bốn năm.

Mục Du đem cà phê đã bị đóng thành lớp sương lạnh mỏng đổ đi.

Anh rửa sạch ly, lấy một ít hạt cà phê mới cho vào máy.

"Ký chủ." Hệ thống nói, "Dựa trên tư liệu, Yến Trúc là Mạt Yến Chuẩn, y ——"

Mục Du gật gật đầu.

Hệ thống ngạc nhiên: "Ngài biết sao?"

Trên thực tế, ngay cả Dư Mục người bị Yến Trúc Mạt bức điên cũng có thể chưa biết rõ được chuyện này.

Yến Trúc Mạt đến tột cùng có phải là Yến Chuẩn hay không, còn nếu mà đúng là như vậy, thì lúc trước Yến Chuẩn đã sống sót như thế nào?

Mười năm này, Yến Chuẩn đến tột cùng đã phải trải qua cái gì, như thế nào học được cách nói chuyện cùng viết chữ, rồi lại như thế nào có được đủ thực lực để bắt đầu báo thù.

Ngoại trừ những cái này ra, điểm đáng ngờ vẫn còn rất nhiều —— Hứa gia cùng Yến gia đến tột cùng là có gút mắt gì, vì sao lại đem con ruột mình đưa cho nhà người ta? Yến gia vì sao lại hao tâm tổn trí cỡ đó chỉ để nhắm vào một đứa nhỏ, những con người dưới lớp mặt nạt đường hoàng kia đến tột cùng là có bao nhiêu bí mật...

Thân phận hiện tại của Mục Du là Dư Mục, tư liệu mà tổng bộ cung cấp cũng có hạn, không thể sở hữu thêm bất luận cái gì tin tức nào khác so với góc nhìn của nhân vật.

Mục Du dựa vào quầy bar.

Nước đun đã sôi, từng cuộn sương mù trắng khói bay lên.

Anh không trả lời vấn đề của hệ thống, lại hỏi một câu khác: "Yến Chuẩn vì sao lại là nhân vật phản diện?"

Hệ thống sửng sốt, tìm kiếm tư liệu: "...... Y mất khống chế."

Nếu như chỉ dừng lại ở bước báo thù, làm người sinh sự phải trả giá cho hành động của mình, thì Yến Trú Mạt không thể được coi là nhân vật phản diện, trở thành mục tiêu nhiệm vụ World S-03.

......

Nhưng thật khó để nói liệu cái chết của Dư Mục rốt cuộc là kết thúc hay khởi đầu của một cuộc trả thù dài đằng đẵng nào đó.

Nếu Yến Trúc Mạt thực sự là Yến Chuẩn, như vậy thì cả đời y, thật sự chưa bao giờ nhận được bất kì một hướng dẫn tích cực nào, cũng chưa từng nhận được bất kì một phản hồi tích cực nào.

"Yến Chuẩn có bệnh sạch sẽ." Hệ thống nói, "Trong logic của y, đồ vật ô uế đều phải được dọn dẹp cho sạch sẽ."

Không ai dạy y rằng đạo lý như vậy là không đúng. Ở Yến gia, nếu y không đem bản thân tắm cho thật sạch sẽ thì sẽ bị Yến Khê nhét vào lò sưởi ở trong tường.

Bản thân Yến Chuẩn cũng bị coi như là 'đồ vật không sạch sẽ', bị chính cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột, bị tất cả mọi người tự tay giết chết vì cho rằng y không xứng đáng được sống

Hoàn toàn mất khống chế Yến Chuẩn, hay nói đúng hơn là 'Yến Trúc Mạt' sau đó đã ẩn nấp vào vực sâu không đáy, tựa như đầm nước chết, thế nhưng lại khuấy động lên vô số mãnh liệt phong ba.

......

Cà phê đã pha xong, hương thơm lượn lờ khắp phòng nhỏ.

Mục Du bưng ly cà phê, trở lại sô pha ngồi xuống, xem qua tư liệu mà hệ thống vừa tổng hợp gửi cho mình.

Hệ thống trôi qua phía anh: "Ký chủ...... Chúng ta vẫn sẽ đâm vào đầu ngón chân ysao?"

Trên phim tư liệu đã ám chỉ rất rõ ràng, trong lúc anh tham gia chương trình thì sẽ bị Yến Trúc Mạt tìm được rồi bắt mang đi cầm tù.

Trong quá trình bị cầm tù, Yến Trúc Mạt sẽ sử dụng phương pháp nào đó để phá hủy phòng tuyến tâm lý của Dư Mục, đem đối phương biến thành kẻ điên.

Bọn họ còn ba ngày nữa sẽ phải tham gia chương trình đó, thời điểm đó là vừa vặn. Nếu kế hoạch không có gì thay đổi thì từ giờ trở đi, hệ thống sẽ phải đem tấtcả tính toán vào làm mô phỏng thực tế, chuẩn bị cho cái vụ tai nạn xe hơi kia diễn ra chân thực nhất có thể.

"Bang." Mục Du nói, "Hãy thật nhẹ nhàng."

Hệ thống trả lời, một đầu chuỗi số liệu của nó lao vào làm mô phỏng thực tế, nháytrong không gian giả thiết liền xuất hiện hai chiếc xe sang trọng đang ăn miếng trả miếng nhau.

Mục Du mở ra video ghi hình từ thị giác 'Dư Mục', tự kéo xem lại một lần nữa từ đầu tới cuối.

Sau khi sửa sang rồi phân loại các nhân vật chính cùng cốt truyện, Mục Du đã thử làm một vài mind map, nhưng đều không thuận lợi mà cho ra được kết quả anh mong muốn.

Hệ thống bên kia thì tương đối náo nhiệt, âm thanh máy móc của nó phát ra tiếngthắng xe chói tai, tiếng kinh hô, chửi bậy cùng leng cà keng lang cà kang binh binh bang bang lan truyền ra tới: "Ký chủ, ngài đang làm cái gì đó?"

Về mặt lý thuyết, hệ thống bị ràng buộc cùng thức hải của ký chủ. Thời điểm nó vận động, năng lượng tiêu hao cũng đến từ tâm thần và trí lực của ký chủ.

Chơi trò chơi nhỏ mô phỏng tai nạn xe hơi cũng đủ tiêu hao năng lượng rồi, Mục Du bên này không biết đang suy nghĩ cái gì mà cũng khá phức tạp hại não.

Hệ thống thăm dò xem xem Mục Du, lặng lẽ nhìn thoáng qua. Trên toàn bộ trang giấy vẽ bản đồ tư duy toàn là người là người, liên hệ nhân quả lẫn lộn với nhau, loạn đến như là mèo cào.

Sợ không cẩn thận sẽ đốt phải CPU của ký chủ, hệ thống từ biển ý thức lo lắng, sốt ruột mà bay ra, đem chính mình biến thành cái túi chườm nước đá.

"Tôi muốn mời giáo viên cho y." Mục Du cảm ơn nó, đem túi chườm lạnh đắp ở trên trán, "Không tìm được người nào thích hợp."

Hệ thống bị nóng tới bỏng luôn, một lượng lớn hơi nước từ chỗ nó xì xì bay lên: "......"

"Chủ nhân." Hệ thống, "Ngài là muốn thay đổi vận mệnh của Yến Chuẩn sao?"

Nó sớm biết rằng Mục Du đã từng đi qua nhiều thế giới, nhưng hệ thống cũngkhông thể nghĩ tới sẽ có người nào đi làm nhiệm vụ trong ngày đầu tiên tiến vào thế giới khảo hạch, mà có thể thuần thục viết ra được hơn một trăm cái tên từ top tỷ phú của thế giới như vậy.

Hệ thống lật qua mặt còn lại, tiếp tục chườm cho Mục Du: "Những người này...... Họ đều là bạn của ngài?"

"Người nợ ta tiền nha." Mục Du cầm bút trong tay chống cằm, nghe vậy chỉ tay vào một xấp giấy ở bên khác, "Bạn bè ở bên kia."

Hệ thống: "......"

Mục Du thở dài, triệt bỏ loại bỏ cái mind map trước mắt này.

Mỗi lần anh bị bắt vào thế giới khảo hạch cuối cùng, thân phận nguyên chủ được phân cho đều bất đồng, chỉ cần bảo trì điệu thấp, kỳ thật không cần quá mức lo lắng bị người quen cũ nhận ra.

... 

Nhưng vẫn cần phải cẩn thận, tránh mọi khả năng nhỏ nhất xảy ra.

Thời khắc mấu chốt như này, ngàn vạn lần không thể lại để cho ai có cơ hội đuổi theo cậu mà trả tiền được.

"Không phải là về thay đổi vận mệnh." Mục Du nói, "Đã quá muộn rồi."

Cũng đã tới ngày tham gia chương trình, việc gì cần phải xảy ra đều đã xảy ra.

Giờ anh muốn cưỡng chế nhúng tay vào, cứng rắn thay đổi việc gì thì cũng quá gian nan, quá thống khổ rồi.

Quá khứ Yến Chuẩn từng trải qua cũng không thể thay đổi, thời thơ ấu vặn vẹocùng cậu thiếu niên tuyệt vọng không thể bị thay đổi, cái chết năm mười bốn tuổi kia cũng không thể nào thay đổi được nữa.

Vào lúc này mà muốn yêu cầu Yến Chuẩn buông bỏ thù hận, dứt bỏ quá khứ xong mạnh mẽ tu chỉnh vận mệnh vụn vỡ của bản thân rồi cưỡng ép cho y một cái Happy Ending...... Mục Du không làm ra được chuyện như vậy.

Mục Du chỉ là muốn tìm cho Yến Chuẩn một người có thế bồi y tâm sự.

Một người có thể xoá đi được dấu vết mà Dư Mục để lại sau khi anh rời đi, ít nhấtchỉ cần một người thầy mới có thể làm Yến Chuẩn bớt đau khổ hơn là được,

Sinh mệnh của Yến Chuẩn, yếu tố tình thân từ cha mẹ y hoàn toàn không có, thếnên người đảm đương vị trí 'Thầy' liền trở nên đặc biệt 'quan trọng'.

Quan trọng đến mức vào năm Yến Chuẩn mười bốn tuổi, y đã biết ngày chết của chính mình thế nên mới lẻn chạy ra từ Yến gia chỉ để gặp Dư Mục.

Quan trọng đến mức chỉ khi Dư Mục chết đi, Yến Trục Mạt mới hoàn toàn trở nên mất khống chế, không làm một 'đứa trẻ ngoan' nữa.

......

Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Mục Du dựa theo thời gian đã ước định, lái xe đến trước cổng hiện trường ghi hình chương trình.

Dọc theo đường đi, hệ thống mải mê lôi kéo anh diễn luyện ít nhất 36 tình huốn kịchbản đâm người xong liền rút lui mạnh mẽ.

Hệ thống cũng khá có trách nhiệm: "Nếu mở hệ thống lái tự động thì sẽ không thể quy hoàn toàn trách nhiệm lên người kí chủ được."

Nếu không thể hoàn toàn nhận hết trách nhiệm tai nạn, thì hai trăm triệu của Mục Du dù có muốn bồi thường cho người ta cũng không được. Cho dù có thành công rời đi, cũng vẫn sẽ luôn bởi vì tiền tiết kiệm quá nhiều, sẽ tiếp tục bị bắt đi làm nhiệm vụ rank tinh anh tiếp.

Hệ thống dùng thời gian ba ngày để vạch ra một kế hoạch đầy đủ cho ký chủ. Nóđang thao thao bất tuyệt báo cáo cho Mục Du các loại tình huống giả thiết. Nào là Yến Trúc Mạt đi xe máy, xe điện, rồi xe đạp, nếu là xe trượt scooter thì còn phải triển khai phương án khác,...Bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp: "Ký chủ...... Xe ngài đâu rồi?"

"Đậu ở bên ngoài." Mục Du nói, "Nơi này không cho lái xe vào."

Hệ thống: "?"

Mục Du được nhân viên tổ tiết mục dẫn đường, anh tiến vào một gian phòng tràn đầy cảm giác khoa học kĩ thuật, nằm vào cabin.

Anh cùng nhân viên công tác đơn giản trò chuyện vài câu, nhắm mắt tập trung tâm trí cùng hệ thống giao lưu: "Bọn họ nói, tính cách của Dư Mục là nghèo đến tuyệt vọng, không xu dính túi, nếu đang ăn bữa nay thì mải lo bữa mai."

Hệ thống cũng có ấn tượng nhất định về thiết lập nhân vật này: "...... Vâng, trên tư liệu cũng hiển thị như vậy."

Chẳng qua, bản thân Mục lại thật sự có quá nhiều tiền, kiểu khí chất 'khi nào thì tôi mới có thể tiêu hết tiền đây' trực tiếp bao phủ lên nhân thiết vốn có của nguyên chủ từ trong ra ngoài, thế nên hệ thống cũng quên nói mất.

Hệ thống có hơi khẩn trương: "Ký chủ, ngài có vấn đề sao?"

Mục Du nói: "Có một chút."

Anh lướt qua tư liệu: "Ở trên đây ghi, thời điểm khi tham gia chương trình tạp kĩ sau mười năm, Dư Mục đã Đông Sơn tái khởi, cuộc sống trải quá đến không tồi."

"Tư liệu...... bị lỗi chăng?"

Hệ thống có chút chần chờ: "Có đôi khi, tin tức trên tư liệu chịu ảnh hưởng từ thị giác nguyên bản, tồn tại độ lệch lạc nhất định."

Mục Du tạm dừng một lát, không trả lời ngay.

Anh nhắm mắt lại, hệ thống cũng nhìn không được tình hình ở bên ngoài, có chút căng thẳng: "Ký chủ?"

Mục Du mở to mắt, hoàn cảnh bên người đã đã xảy ra biến hóa.

Anh đi tới khu vực chuẩn bị để quay chụp của chương trình, thấy đã có không ít nhân viên công tác đang bận ngược bận xuôi. Trong phòng nghỉ, mấy cặp vợ chồng vừa nhìn đã thấy chính là khách quý đang thấp giọng giao lưu với nhau, đứng hoặc ngồi quanh phòng.

Bản lĩnh nhận người của Mục Du không yếu, liếc mắt một cái liền nhận ra hai đôi cha mẹ, vừa vặn chính là cha mẹ nuôi cùng cha mẹ ruột Yến Chuẩn.

Hệ thống: "..."

Mục Du trong ý thức so đo với hệ thống: "So sánh với hình ảnh trong tự liệu, cha mẹ nuôi của Yến Chuẩn nhìn trẻ hơn nhiều."

"......" Hệ thống kẹt lại, "Tư liệu...... tư liệu có vẻ không quá chuẩn đi."

Mục Du nhìn về phía màn hình của camera ở cách đó không xa: "Tôi cũng trẻ hơn trong tư liệu."

Anh đang dùng thân thể của Dư Mục nên thời điểm ở khách sạn thì cũng không có quá mức để ý. Hiện tại khối thân thể này thoạt nhìn không giống 40 tuổi chút nào, cùng lắm cũng chỉ khoảng đầu hai mươi.

Hệ thống hoảng hốt: "Vậy thì tư liệu không chính xác."

Phim tư liệu dù sao cũng trích ra từ góc nhìn của Dư Mục.

Cũng có khả năng mắt Dư Mục có vấn đề, nhìn ai cũng nhỏ hơn khoảng hai chục tuổi so với bình thường.

Đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ.

Bọn họ chủ yếu là đến để tìm Yến Trục Mạt.

Tuy rằng ở sân quay chụp không được lái xe, nhưng chỉ cần Mục Du có đủ quyết tâm thôi là được. Chỉ cần ở thời điểm tìm được nhân vật phản diện rồi liền lập tức vào cửa hàng hệ thống mà mua một chiếc xe rồi truyền tống lại đây, mạnh mẽ đâm y một cái cũng có thể OOC mà đâm cho anh bay khỏi đây cũng được.

Về phần thế giới phải làm thế nào để giải quyết hậu quả rồi bổ sung cho đủ logic...... thì không phải là việc của bọn họ.

Mục Du từ chối cho ý kiến, mượn bản đồ địa điểm phân bố từ nhân viên công tác rồi vòng qua khu vực chờ của trẻ em, nhìn mấy đứa nhỏ đùa giỡn trong sân.

"Ký chủ!" Hệ thống một lòng nhìn chằm chằm thiết bị dò xét vị trí của nhân vật phản diện, vui vẻ phấn chấn kêu ra tiếng: "Nhân vật phản diện đang cách chúng ta không tới 10m ! 9m rưỡi! 9m ! 8,76m... Ký chủ, ngài có thể dẫn nhân vật phản diện tới đây sao?"

Mục Du hỏi: "Có kẹo que không?"

"Có nha!" Hệ thống trả lời vậy thôi chứ không rảnh phân tâm mà đi cửa hàng để mua kẹo, "Gần! A A A đang đến gần lắm rồi! 6, 5, 4, 3, 2, 1, 0 —— ký chủ, anh mau để y đâm chúng ta bay khỏi đây thôi!"

Tiếng cổ vũ cùng còi hoan hô của hệ thống không nhận được câu trả lời nào của Mục Du, nó sửng sốt hai giây, bay đi xem thị giác của anh: "Ký chủ?"

Mục Du một tay chống mặt đất như thể là anh bị đụng ngã ở xuống đất, một cái tay thì lại ôm một quả bóng nhỏ mềm như bông: "Đụng rồi."

Hệ thống: "?"

Quả bóng trắng nhỏ di chuyển giữa cánh tay Mục Du, động đậy một cái, ngẩng đầu lên.

Đây là một đứa trẻ a.

Nhìn qua mềm như bông, không quá năm tuổi, mặc một chiếc áo lông vũ trắng tinh, tựa như một nắm tuyết nhỏ.

......

Hệ thống lúc này mới thấy rõ, Mục Du ngã ở bên cạnh một chiếc xe lắc nhỏ.

Còn có mấy đứa nhỏ người đẩy người xô, không coi ai ra gì mà vui vẻ đùa giỡn.Trên áo khoác lông vũ trắng của cục tuyết nhỏ vẫn còn lưu lại vài dấu vân tay cùng chưởng ấn, thực rõ ràng là bị người khác đẩy từ trên xe lắc xuống.

Xe lắc cao phải đến gần một nửa người lớn, nếu đứa nhỏ mà này ngã xuống mà không bị Mục Du đỡ được, thì lần này chỉ sợ sẽ bị va đập không nhẹ.

Mục Du khích lệ hệ thống: "Kế hoạch của chúng ta làm được thực chu toàn, một vụ va chạm rất mạnh mẽ."

Hệ thống: "??"

Mục Du: "Chúng ta thử lại một lần đi."

Hệ thống: "???"

Mục Du lấy ra kẹo que vừa mua, cúi đầu dụ hoặc cục bông nhỏ này: "Lại đây đụng một chút."

Anh dặn dò hệ thống: "Lần này hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể mua sẵnmột thẻ bảo hiểm dành cho bệnh tim bẩm sinh nặng, y đụng một chút thì tôi ngaylập tức sẽ nằm xuống đất."

"Chờ một chút...... Ký chủ." Hệ thống cảm thấy sự bình tĩnh của đã vượt qua tình hình luôn rồi, mồ hôi lạnh của nó toát ra, "Đây là nhân vật phản diện sao?"

Nếu quả bóng trắng nho nhỏ trước mắt chính là nhân vật phản diện mà họ muốn tìm thì...... Lần này đi vào thế giới, có khả năng tuyến thời gian ở đây đã gặp một số vấn đề.

Mà nội dung của kì khảo hạnh này chính là tìm cách sống sót từ trong tay nhân vật phản diện, vì để bảo đảm độ khó của khảo nên sẽ đem người tham gia thả xuống ở giai đoạn mà nhân vật phản diện trở nên nguy hiểm không từ thủ đoạn, tàn ác nhất.

Có là Yến Chuẩn hay là Yến Trục Mạt đi chăng nữa thì cũng sẽ như vậy, thời điểm nguy hiểm nhất, tàn ác nhất, chắc chắn không phải là vào lúc y năm tuổi...

Nếu nhân vật phản diện năm tuổi thì dù có ác đến cơ nào cũng không có năng lực đem người tham gia khảo hạch hành cho bầm thây vạn đoạn. Đứa nhỏ năm tuổinhiều chỉ có thể cưỡi xe ba bánh, lãnh khốc mà tàn nhẫn mà công kích Mục Du...đầu gối, đồng thời điên cuồng nghiền áp mười cái đầu ngón chân của anh cùng một thể.

Mục Du cầm kẹo que, lại nhìn cục bông nhỏ trong lòng mình.

Đôi mắt của bé cầu tuyết nhỏ này vừa đen lại vừa to, đuôi mắt có viên chí nhỏ, lông mi còn đặc biệt dài.

Đại khái một hồi lâu cũng rốt cuộc hiểu được ý của Mục Du rồi, cậu bạn nhỏ ôm chầm lấy Mục Du, rũ đầu nhỏ, nhẹ nhàng dựa lên ngực Mục Du...đụng nhẹ một cái.

Hệ thống: "......"

Mục Du: "......"

Mục Du: "A."

Hệ thống lại không phối hợp không tốt, ôm thẻ bệnh tim chưa kịp có hiệu kia điên cuồng tạ tội: "A, a a a, ký chủ QAQ!"

Mục Du nói: "Lần sau rồi dùng đi."

Hệ thống: "QAQ?"


 

Mục Du ấn ấn ngực, một tay ôm Tiểu Tuyết Đoàn trong lòng ngực, đứng lên.

Anh hỏi hệ thống: "Nuôi trẻ con, có phải hay không thật sự có thể tiêu rất nhiều tiền?"

Hệ thống cơ hồ đã quên béng mất vụ này, chỉ nhớ mỗi định nghĩa về 'Thú vàng bốn chân' thôi, nó có chút chần chờ: "Chắc là vậy......"

"Vậy là tốt rồi." Mục Du nói.

Bạn nhỏ năm tuổi này còn tận mười ba năm nữa mới tới tuổi được lấy bằng lái, cho nên kế hoạch ban đầu là 'Tạo ra một vụ tai nạn xe cộ rồi trả cho đối phương khoản bồi thường kếch xù' không thể nghi ngờ chính thật sự không thích hợp.

Tuy rằng là tuyến thời gian ở đây đã xảy ra vấn đề, nhưng chuyện này, Yến Chuẩn với tư cách là nhân vật phản diện cũng không thoát khỏi có quan hệ.

Trước khi anh bị nhân vật phản diện đụng bay khỏi thế giới này, thì Yến Chuẩn nhất định phải chịu trách nhiệm!

Mục Du sửa lại kế hoạch, thông báo trước cho hệ thống: "Tôi sẽ nuôi nó."

Hệ thống: "A?"

Mục Du: "Tôi phải tiêu cho nó 200 triệu."

 

Lời của tác gỉa:

Cữu cữu: Không có ai có thể ngăn cản tôi tiêu tiền, haha.

Yêu tất cả mọi người, phát lì xì !



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play