Đêm tối, tàn tích ẩn mình trong bóng đêm.
Ánh đèn dầu le lói ở phía bờ bên kia xa xôi, mờ mờ ảo ảo cùng vài tia sáng đan xen thưa thớt.
Trong đêm khuya mùa đông, gió lạnh thổi sắc bén tựa như dao mà cắt vào da thịt. Một chiếc SUV gần như đã hỏng bị phá thành từng mảnh nhỏ vội đổ sụp xuống dưới nền đường. Ngọn lửa cháy dọc trên thân xe hòng lần theo vết xăng tối màu, cháy càng ngày càng lớn.
Không ngừng có những tiếng nổ mạnh nhỏ phát sinh, tuyết trắng rơi đầy trời như bay múa sau đó liền bị ngọn lửa hồng nóng bỏng quấn trọn lấy, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Ngồi trên ghế lái đã bị biến dạng đến nghiệm trọng, Mục Du khẽ giật giật thái dương, chậm rãi mở to mắt.
Anh khẽ thở dài.
....
Lúc hệ thống chạy tới, thì Mục Du đang tự châm cứu cho chính mình.
Mục Du đã ra khỏi được chiếc SUV nguy hiểm kia, bên cạnh người để một cây gậy chống hợp kim đã cũ. Anh ngồi tựa nhẹ vào cây, miệng ngậm vạt áo sơ mi, cúi đầu tự mình xử lý miệng vết thương trên bụng.
Miệng vết thuơng sâu đến khiếp người, áo sơ mi trắng cũng bị máu tươi thấm sũng hơn phân nửa, nhìn đặc biệt đáng sợ. Cũng may tay Mục Du ổn định, động tác lại đâu vào đấy. Không bao lâu sau, vết thương cũng được từng mũi, từng mũi khâu lại gọn gàng.
Hệ thống lúc này mới dám lên tiếng: "Ngài còn biết cách khâu lại được miệng vết thương sao?"
Mục Du cúi đầu cắn đứt một đoạn chỉ: "Hiểu một chút."
Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại nghe thấy đối phương giải thích: "Hồi xưa lúc còn diễn kịch, tôi đã từng học qua may vá, còn biết sửa chút đồ chơi gấu bông." Anh nói thêm: "Tôi còn làm được không tồi."
Hệ thống: "..."
Mục Du lướt lướt kho hàng của hệ thống, tìm được băng gạc mình cần dùng rồi quấn lại thành mấy vòng, ấn lên trên miệng vết thương rồi dùng băng y tế dính cố định lại. Anh lại thay bộ quần áo không thể nhìn được trên người kia ra, lần thứ hai mở ra kho hàng, từ ô lưu trữ lấy ra một chiếc sơ mi trắng chỉnh tề.
Mục Du khoác áo đứng dậy, hai tay cài cúc áo, kéo phẳng vạt áo cùng cổ tay áo lại, mọi vết thương mới vết thương cũ đều bị che giấu đến là sạch sẽ.
Hệ thống thực thế hoá chính là một quả cầu phát sáng lúc ẩn lúc hiện, nó chần chờ một lát rồi bay qua: "Xin chào, ngài Mục..."
"Chờ một lát." Mục Du gật đầu ra hiệu với nó rồi hỏi, "Vội sao?"
Thời điểm anh mở miệng nói chuyện, có một loại tiết tấu khá khác biệt so với người bình thường. Tiếng nói thanh nhuận, ngữ khí thì nhu hoà, lúc phát âm từng chữ thì hơi chậm nhưng ngữ điệu ngắt nghỉ kết hợp lại rất trôi chảy, khiến người nghe mười phần vui sướng.
Giống như cùng một động tác trên tay khi làm mọi việc dù có giống nhau đi chăng nữa, thì đến trên người Mục Du thì mọi thứ lại rất bình thản ôn đạm, phảng phất như có một vận luật đặc thù nào đó vậy.
Không phải là loại người mà nháy mắt một cái có thể khiến người khác chú ý, nhưng chỉ cần bạn chú ý đến anh ấy, thì thật khó để không lưu lại bất kỳ ấn tượng nào.
Hệ thống không gấp, thế nên vội vàng bay sang bên cạnh mà chờ một lát.
Mục Du quay người lại.
Một nửa bầu trời trước mắt như bị thiêu đỏ, u ám khói đặc cùng gió tuyết đầy trời, lửa càng cháy càng dữ dội, nhìn bằng mắt cũng thấy được lửa sắp cháy lan tới phía bình xăng vỡ sau cú va chạm ban nãy.
Mục Du giơ tay lên, vẽ cái hình vuông đơn giản, đem chiếc SUV hỏng kia đẩy ra xa xa.
......
Âm thanh vỡ vụn đinh tai nhức óc như trong dự kiến, mặt đất cũng theo đó mà run lên, thế mà lại không nhìn thấy được bất luận mảnh nhỏ vụn vỡ nào.
Vụ nổ mạnh đủ để cắn nuốt cả bóng đêm dường như bị một lực đạo vô hình nén lại, thong dong trấn an xuống biến thành một hồi sét đánh vô thưởng vô phạt.
Một đợt tuyết mới chậm rãi bao bọc từng mảng tàn tích, như thể hết thảy đều chưa bao giờ xảy ra.
Hệ thống sửng sốt vài giây, nhẹ trôi đến trước mặt anh.
Người làm nhiệm vụ mà đứng đầu ở cục xuyên thư chỉ có được mười vị, điều này thực sự khá mang tính biểu tượng.
Hệ thống nguyên bản còn không thể liên hệ được "Ngài Mục" này cũng là vị ở trên danh sách kia, thế nhưng được chứng kiến một màn như vậy, nó liền nhận thức được thân phận của đối phương, số liệu vận hành của nó chính là cứng đờ khôgn nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên hệ thống tới phụ trách giám thị kỳ khảo hạch cuối cùng. Thế mà nó liền được gặp gỡ ký chủ, người mà toàn bộ công nhân viên của cục xuyên thư từ trên xuống dưới đều không muốn gặp nhất.
"Xin chào." Sau khi đã làm xong những chuyện trước mắt, liền quay người lại, cùng hệ thống chào hỏi.
Dưới ánh lửa chợt tắt, ánh đèn nơi xa.
Trong đêm tối rét lạnh ảm đạm ấy, Mục Du mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn, thân mình anh gầy guộc đơn bạc, ánh mắt ôn hoà bình lặng. Anh đứng trong cánh đồng hoang dã tối tăm mù mịt, cỏ cây bốn phía bị tuyết lạnh phủ kín như nhưng cái cây nom rất lạ.
Mục Du nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi, khi nào thì thuận tiện cho tôi chết?"
/
Ở kỳ khảo hạch cuối cùng, đã mở ra 99 tổ hợp thế giới cấp độ khó cấp S, tỉ lể tồn tại chỉ có 0.001%.
Để có được tư cách tham gia vào khảo hạch cuối cùng này cũng gần như là ước mơ tha thiết của mọi công nhân viên chi cục xuyên thư.
......
Ngoại trừ Mục Du.
Cứ cách một khoảng thời gian, Mục Du liền bỗng nhiên sẽ bị tổng bộ tự động bắt tới rồi quăng vào kỳ kiểm tra cuối cùng của giữa các thế giới, rồi sau đó lại bị các hệ thống giám thị cung cung kính kính mà lo lắng cùng đề phòng mời ra.
[ Kỳ khảo hạch cuối cùng sẽ phân phối một hệ thống giám thị nhất định, chịu trách nhiệm kiểm tra biểu hiện và đánh giá hiệu suất của ký chủ. ]
[ Khi giám sát kỳ thi, cần phải đáp ứng bảo đảm duy trì các nguyên tắc một cách nghiêm ngặt, công chính và khách quan, từ chối châm chước, trên nguyên tắc không cho phép cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho người tham gia khảo hạch. ]
[ Khi giám thị Mục Du, lập tức từ bỏ nhiệm vụ giám sát, ngay lập tức chạy, chạy, chạy ngay lập tức. ]
Hệ thống ôm bút ký được lưu lại của tiền bối, run run rẩy rẩy quay đầu muốn chạy trốn. Mới chạy được có hơn mười mét, lại bị ngăn lại bởi một bức tường không khí vô hình, nó cứ quay tròn quay tròn tại chỗ thử chạy đi mấy lần mà khôgn được.
"Đừng khẩn trương." Mục Du dường như biết nó đang suy nghĩ cái gì, đi qua, nhẹ nhàng đánh lên màn chắn vô hình kia, "Không phải tôi làm."
Số lần mà Mục Du tới khảo hạch cuối cùng thực sự quá nhiều, anh đã từng cùng không ít hệ thống hợp tác qua làm cộng sự. Căn cứ trên phản ứng và phản hồi, thì cũng không khó để đoán được danh tiếng mình ở trong giới hệ thống không tính là tốt.
......
Nhưng mà trên thực tế, đây thực sự cũng không thể hoàn toàn xem như là vấn đề của Mục Du được.
Mục Du cũng không phải là tự nguyện đến đây để tra tấn hệ thống gíám sát.
Nếu thực sự được lựa chọn, anh càng thích nấu cơm rồi trồng cây hơn.
Lý do khiến anh thường xuyên bị bắt tới mấy kì khảo hạch cấp độ cao này, cũng bởi do cơ chế hoạt động của tổng cục xuyên thư vẫn còn tồn tại lỗ hổng.
Hệ thống không chạy ra được, đành chỉ có thể dán cái thân tròn ních lên bức tường không khí, run rẩy lắng nghe anh giải thích: "......Lỗ hổng?"
Mục Du gật gật đầu: "Tôi không phải là người xuyên việt cấp tinh anh."
Điểm tích luỹ, kỹ năng, độ hoàn thành nhiệm vụ cùng số liệu tương quan khác ở bảng xếp hạng, chỉ khi tiến vào top 10, liền sẽ tự động được tiến vào kỳ khảo hạch cuối cùng.
Nói cách khác, để có tư cách tiếp nhận kỳ thi này, thì chỉ có những người đứng đầu thực lực cường hãn, sát thần tinh anh kia mới nắm thực lực chân chính.
Mục Du tự mình đánh giá, tự bản thân cũng không cho rằng chính mình có thể bước lên top thực lực này.
Nói tóm lại, Mục Du là một người bình thường có khả năng thích ứng khá tốt trong mọi hoàn cảnh- anh không có dã tâm, không có cá tính gì đặc biệt, không có yêu thích gì cụ thể. Làm nhiệm vụ thì cứ từng bước, từng bước mà làm, không có cái gì đặc biệt khó quên phải trải qua, cũng không gặp phải người đặc biệt khó quên nào.
Dựa trên tổng điểm tích luỹ, thì anh chỉ xếp hạng tầm trung mà thôi. Kỹ năng tuy rằng nhiều, nhưng lại chả tinh thông cụ thể cái nào. Hầu hết điểm đánh giá của nhiệm vụ hoàn thành đều là "Tốt đẹp", ngay cả "Ưu tú" cũng rất ít khi đạt được.
......
Cùng so sánh với những nhân vật phong vân trên bảng xếp hạng kia thì Mục Du chỉ là hạng tép riu, là một người khá là bình thường và kín đáo, không có gì phi thường. Chỉ vì đã độc thân quá lâu nên có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn người khác.
Sở dĩ định kỳ bị chộp tới khảo hạch cũng bởi vì một nguyên nhân nhỏ không thể nhỏ hơn.
Tiền tiết kiệm của Mục Du có tới tận 998 tỷ.
Mà trên bảng xếp hạng tiền tiết kiệm, người ở hạng hai chỉ có 98 tỷ.
Hệ thống: "..."
Mục Du đã quen bị hiểu lầm thành đại lão, tính tình anh rất tốt, liền tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Tôi ở phuơng diện kiếm tiền cũng không có thiên phú gì."
Hệ thống: "..."
Mục Du đem sổ tiết kiệm chứng minh cho nó xem: "Thật đó."
Mục Du cũng cũng có chút sinh ý, nhưng đó chỉ là những doanh nghiệp nhỏ bình thường làm chơi, cái loại xí nghiệp mà dùng để đi làm giết thời gian.
Sở dĩ tích cóp được nhiều tiền như vậy, chỉ bởi vì cậu độc thân.
Độc thân, cho nên nhàn hơn so với người khác. Cũng đi qua nhiều thế giới hơn người khác, rồi lại ở mỗi một thế giới con đều có chút tài sản nhỏ.
Đây gọi là chiến thắng bằng biện pháp, không phải bằng vũ lực.
Huống hồ, Mục Du cũng không có sở thích tiêu tiền hay yêu đường, ngày thường cũng chỉ thích mặc mỗi áo sơ mi trắng. Dưới tình huống dòng tiền chỉ vào không có ra, tiền tiết kiệm của anh cứ như quả cầu tuyết càng lăn lại càng nhiều tiền.
Hai mươi phút cuối cùng trước khi kỳ khảo hạch bắt đầu, Mục Du lại vô tình không cẩn thận kiếm lời hơn 200 triệu, vượt qua ngưỡng nền giá trị tối đa. Cho nên mới lại tiếp tục bị kéo vào tổ thế giới cấp S.
Hệ thống nhìn diện sổ tiết kiệm mà anh lấy ra chứng minh chằm chằm hơn mười phút, rốt cuộc hoàn thành rà quét: "Ngài vì sao... Lại không nghĩ biện pháp để thông qua khảo hạch để trở lại thế giới thật?"
Khảo hạch cuối cùng là con đường mà mỗi một ký chủ nhất định đều phải trải qua.
Là người, thì trở về tiếp tục làm người. Là một chuỗi số liệu, thì liền cấp cho một thân thể mới.
Muốn nghỉ ngơi bao lâu thì liền nghỉ ngơi bấy lâu.
Không cần phải tiếp tục làm nhiệm vụ, không phải gánh rủi ro áp lực ở mức độ mà con người không chịu nổi, không phải chạy trốn trong hàng trăm nghìn thế giới nguy hiểm.
Không cần phải liên tục tiến vào, đắm chìm trong nhân sinh của người khác một cách vô cùng, vô tận.
Xét cho cùng thì làm công việc ở cục xuyên thư cũng chỉ là đi công tác, chỉ cần thông qua kỳ khảo hạch cuối cùng, là có thể đổi thành tài khoản cất giữ toàn bộ tiền tiết kiệm ở thế giới thật. Dựa trên tổng tài sản hiện giờ của Mục Du, thì chỉ cần lựa chọn nghỉ hưu rồi nhẹ nhàng ăn nằm trên đống tài sản kếch xù đó.
"Tôi không muốn trở về thế giới thực." Mục Du cười cười, "Hiện tại trạng thái của tôi rất tốt, tôi rất vừa lòng, không muốn thay đổi."
Anh thực nhàn, cũng không có việc gì đặc biệt cần phải làm, cho nên bất luận có ở đâu cũng đều giống nhau.
Thật ra trong cục xuyên thư có rất nhiều thế giới, có không ít thế giới cấp dưới đều ổn định vững vàng, cực kì thích hợp để sống một mình, nấu này nấu nọ rồi trồng đủ giống loại cây.
Còn thế giới của kỳ khảo hạch cuối cùng đều giống nhau là cấp S hết, có bối cảnh hung hiểm thần bí khó lường, có đủ các thủ đoạn tàn nhẫn cùng những nhân vật phản diện. Không phải là lựa chọn tốt nhất chỉ để giết thời gian.
Đây cũng là lý do mà vì sao Mục Du lại hỏi "Khi nào thì thuận tiện chết."
Ký chủ tử vong, tức là đã thất bại, sẽ tự động rời khỏi khảo hạch.
Trong tình huống bình thườn, Mục Du đều đưa ra quyết định nhanh chóng, tốc chiến tốc thắng nghĩ cách thoát ra sớm một chút, đề còn về nhà làm cơm chiên trứng.
Hệ thống lắp bắp: "Hiện, hiện tại, không thuận tiện sao?"
Hệ thống thông qua thí nghiệm AI để cùng nhân loại đối thoại, hỏi như vậy thật ra cũng không được thích hợp cho lắm.
Nhưng Mục Du với tư cách là người tham gia khảo hạch, đã đưa ra vấn đề của mình ở trong phạm vi quy định rồi thì hệ thống giám sát cũng nhất định phải trả lời lại.
Cuối cùng trong cơ sở dữ liệu của hệ thống, thật sự vẫn tìm không được cách nói cho thích hợp, âm thanh máy móc của nó run rẩy, hận không thể lập tức nói với Mục Du một câu rằng: "Ngài có thế chết ngay bây giờ cũng được, QAQ..."
Quả thật là tính tình Mục Du thực sự rất tốt, tốt trên cả mức trung bình luôn.
Anh thu lại cây gậy chống, hoàn toàn không cảm thấy những lời này nghe khó chịu chút nào. Anh chỉ giơ tay lên rồi suy tư, ấn vào bức tường không khí đang ngăn hệ thống lại.
"Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy."
Anh nói: "Tôi đã thử qua..."
Lúc trước rõ ràng đều rất thuận lợi.
Anh rõ ràng rất am hiểu chuyện này,
Nhưng lần này không biết vì sao, anh liên tục thử tận mười bảy lần, cũng không thể thành công thoát khỏi khảo hạch.
Lời nhắn của tác gỉa:
Tuy muộn xíu, nhưng chúc mọi người có một năm mới vui vẻ !