Cho tới bây giờ, hệ thống mới có thể bắt đầu lý giải khái niệm thực sự về việc Mục Du 'người đi qua thế giới hơn nhiều người khác, mà ở mỗi một thế giới lại đều có chút ít của cải' là như thế nào.
Mr. Mục , người có 'chút ít' tài sản lúc này đang dựa vào cửa, ký tên lên một tấm chi phiếu không hạn mức rồi giao nó cùng chìa khoá vàng cho nhân viên khách sạn theo sau.
Ngoài một chiếc xe ra thì vẫn còn rất nhiều đồ vật cần phải mua thêm.
'Dư Mục' bây giờ không có bất kì quần áo tuỳ thân nào. Ngày thường dù cho Mục Du có thói quen mặc áo sơ mi trắng đi chăng nữa thì sắp tới đi tham gia show tạp kĩ thì cũng phải có mấy bộ quần áo tươm tất hơn.
Ngay cả di động nguyên bản nằm trong túi kia, ở thời điểm tai nạn xe cộ lúc nãy cũng đã bị dập hỏng, hoàn toàn không thể mở nguồn lên được nữa.
Đi trên con đường cùng tốc độ 45km/h đầy gió lạnh, Mục Du đã dựa vào các loại biển quảng cáo bên đường mà thu thập được tất cả tin tức cần thiết.
*chạy 45km/h mà sao ảnh tả như thể đua xe 90km/h vậy trời, cười quá =)))
Anh lựa chọn một chiếc điện thoại mới đắt tiền, thêm cả mấy bộ quần áo sang quý còn đắt đỏ hơn cả điện thoại, rồi lại mua một số nhu yếu phẩm gần như không thể sử dụng trong đời sống ngày thường cùng một chiếc vali không hề chống shock có hoạ tiết hoa hoè hào nhoáng.
Chờ mấy thứ này được mua đầy đủ hết thì Mục Du liền có thể xách theo vali mà rời đi khách sạn, tiến đến địa điểm quay chụp show tổng nghệ mà ngồi canh nhân vật phản diện của mình được rồi. Anh chỉ cần an tâm ngồi chờ hắn đem chính mình đụng cho đăng xuất khỏi thế giới là được.
"Ký chủ..." Hệ thống nằm trên khay nhỏ để dầu gội premium của khách sạn, sung sướng nghe Mục Du nói chuyện, "Hàng hóa trong hệ thống cũng là hàng ngon giá rẻ đó, kỳ thật không tồi."
"Ừ, chính là hàng ngon giá rẻ."
Mục Du nói thêm: "Hiệu quả chi phí thật sự quá tốt."
Ở khu giao dịch trong hệ thống, quả thật cũng có thể mua được mấy thứ như này. Nhưng giá cả ở đấy gần như đã là gía gốc rồi, mỗi lần đi thế giới tiếp theo đều có thể mang theo vật dụng đã được số liệu hóa. Đau đầu nhất là sau đó hạch toán thì chỗ đồ mua ở hệ thống này cũng được tính vô chỗ tài sản cá nhân.
Thế nên không bằng liền ở chỗ này mua, ví dụ hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, vào thời điểm trước khi bắt đầu quay show tạp kĩ thì anh chỉ cần cùng nhân vật phản diện 'ngoài ý muốn' phát sinh tai nạn xe cộ là có thể thoát khỏi thế giới này rồi.
Và chỉ cần rương hành lý hào nhoáng không đủ rắn chắc, điện thoại di động cùng quần áo bị đụng hỏng, thì anh lại có thế thuận lợi tiêu được một ít tiền!
*Sao mà cái logic của anh nó buồn cười quá =))))))) Đúng là cái nghèo làm hạn chế tư duy mình mọi ngừoi nhỉ.
......
Cậu viên khách sạn nhận được chi phiếu cùng chìa khoá vàng là một người có năng lực nghiệp vụ rất tinh tế. Cậu hướng phía Mục Du khom người chào rồi khép sổ ghi chú của mình vào túi, xoay người lưu loát bước vào thang máy.
Hệ thống dừng khoảng chừng là hai giây, để xác định xem giữa 'Ký chủ của nó làm như thế nào xác định được thẻ ngân hàng của thế giới này đánh số mấy' và 'Chìa khóa vàng là gì' để hỏi trước, nó đuổi kịp Mục Du thắc mắc.
"Thường các tổ chức liên minh của những khách sạn cao cấp sẽ có nhân viên phục vụ như là quản gia riêng."
Mục Du khép lại cửa, giải thích đơn giản: "Để giúp khách hàng xử lý các loại vấn đề và giải quyết phiền toái của họ cũng như nhận các loại ủy thác để phục vụ và thỏa mãn các loại yêu cầu của khách hàng."
Lấy ví dụ, so với các thế giới khác, thì World S-03 này có nhu cầu cao hơn hẳn về ngành về dịch vụ cũng chỉ cần tiếp đón một vị khách hàng sở hửu 'chìa khóa vàng' là có thể khiến doanh thu khách sạn tăng lên gấp mấy lần.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, mà người trong ngành sản xuất có trong tay đỉnh cao nhất chìa khóa vàng sẽ có thể điều động được toàn bộ ngừoi trong liên minh 'Chìa khóa vàng'. Và cũng là biểu tượng đầy vinh dự và được coi như một hành động biểu hiện sự biết ơn đối với các đối tác trung thành của khách sạn, thì ở thời điểm về hưu bọn họ thậm chí còn có tư cách để độc lập kế thừa chiếc khách sạn.
Hệ thống đang vội gảy bàn tính, bùm bùm mà nhìn khách sạn tài sản, nhìn từ bãi đỗ xe cho đễn bãi để sân bay, vài chuỗi số liệu trong đầu nhỏ của nó đều sắp biến thành tiền luôn rồi: "Ý là ngài sẽ kế thừa khách sạn cấp bậc kiểu như này sao?!"
...Nó cũng muốn có cơ hội làm 'Chìa khóa vàng', QAQ.
Hệ thống ôm bàn tính tim đau thắt, hoàn toàn không chú ý tới Mục Du đang nửa dựa vào cạnh cửa, rũ đầu, mò mẫm sờ ám văn hoa ngọc lan được khắc trên then cửa.
Mục Du thu hồi tay, không dễ phát hiện mà dừng lại một chút: "...Ừ."
Hệ thống: "Thật tốt, QAQ."
Mục Du có thói quen hay là người cuối cùng trả lời trong đoạn chat, không quá hào hứng đáp lời nó: "Ừm."
... Đây cũng là lý do lớn nhất mà Mục Du không thực sự muốn ở lại bất kì thế giới khảo hạch nào.
Có 99 tiểu thế giới của kỳ khảo hạch level cuối cùng, thì hết 99 cái anh đều đã đi qua. Thời điểm ban đầu, Mục Du còn ôm sự thích thú trong mọi tình cảnh, còn nghiêm túc mà công tác qua một đoạn thời gian.
Ở đây, có không ít chuyện xưa anh đã nghe qua, cũng đã gặp không ít người, để lại không ít đồ vật.
Thế nên chỉ cần tốc chiến tốc thắng, tới xong liền đi là được rồi.
Một khi ở lại một thời gian quá dài, chỉ cần xét duyệt cẩn thận thì có thể phát hiện một ít vấn đề nhỏ nữa. Kéo theo sự nghiệp tiêu tiền của anh cũng rất có khả năng sẽ bị những chuyện ngoài ý muốn này quấy nhiễu, trở nên không thuận lợi.
Mục Du dùng tay xoa xoa thái dương. Anh mở ra sổ tiết kiệm, nhìn thấy số dư nháy mắt lại tăng thêm, khe khẽ thở dài.
Hệ thống lập tức bừng tỉnh: "Ký chủ?"
Mục Du không muốn nói cho nó biết tin buồn là tiền lại nhiều lên, vẫy vẫy tay, đem cây gậy chống hợp kimdựa vào một bên.
Thảm trong nhà thực mềm mại, Mục Du đi đến bên sô pha cạnh cửa sổ, chống đầu gối ngồi xuống.
Việc phải chết rất quan trọng.
Bàn việc chính sự như vậy, anh vẫn luôn có thói quen làm mind map hơn.
Mục Du tận lực thả lỏng bên đùi phải, ngả về phía sau dựa lên sô pha, giơ tay vẽ lên một khung vuông nhỏ trên bảng đen, viết xuống mấy chữ.
【Yến Chuẩn, Dư Mục】
【S-03】
Hệ thống trôi nổi ở một bên, rốt cuộc tìm được cơ hội để hỏi: "Ký chủ, sao ngài lại biết thế giới này được đánh số S-03?"
"Hửm?" Mục Du dừng việc hồi tưởng, ngẩng đầu, "Chỉ là phương pháp loại trừ bình thường, thực dễ suy luận ra thôi."
Trong khảo hạch level cuối cùng, chỉ có tất cả bảy thế giới có bối canh đô thị hiện đại, mỗi thế giới đều có loại cây nhỏ bất đồng.
Chiếc SUV kia bị anh vất vả lắm mới đam hỏng, lại không thể thuận lợi giúp đưa anh về. Lúc Mục Du dựa vào thân cây tự khâu vết thương cho bản thân, người cũng không vững mà đụng vào một cái cây, nhặt được một nụ hoa ngọc lan trắng.
Hiện tại là mùa đông, vị trí địa lý cùng môi trường nơi đây thực sự không thích hợp để trồng một số lượng lớn hoa ngọc lan như này.
Cây ngọc lan có thể trồng được ở những vùng cao lạnh, xem kĩ thì vỏ cây có màu xám trắng rõ ràng, trơn nhẵn ít nứt. Trên thân cây lại có cùng một loại hoa văn tương tự với cây bạch dương, có thể trải qua mùa đông như vậy, cũng chỉ còn có World S-03.
Hệ thống: "......"
Mục Du hỏi: "Sao vậy?"
Hệ thống lắc mình: "Không có gì, ký chủ."
Tiền bối lưu lại bút ký nói, Mục Du có rất ít sở thích, trừ bỏ hay một mình ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, cũng chỉ có nấu cơm cùng trồng cây.
Cái trước còn dễ hiểu, cái sau thì có chút không khoẻ cảm giác... Có rất nhiều người thích trồng hoa nuôi động vật nhỏ. Thật ra nuôi rêu cũng là một sở thích khá là thanh lịch, nhưng ai như Mục Du lại đi thích trồng cây.
... Dù sao Mục Du xem ra có vẻ rất thích trồng cây.
Mục Du thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, cười nhẹ.
Anh tựa thường xuyên bị chất vấn vì cái sở thích này, cũng không để ý nhiều, chỉ bỏ tay vào túi.
Hệ thống hơi giật mình.
Nó nhìn Mục Du mở tay ra.
Chồi ngọc lan vô tình rơi xuống đã bị Mục Du nhặt mang về.
Trong lòng bàn tay Mục Du, nụ hoa non đang lặng yên hé nở, cánh hoa oánh bạch trong sáng, chậm rãi hướng bốn phía giãn ra, tràn ra một sợi thanh hương cực đạm.
Đêm đông vắng lặng, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, căn phòng này bỗng dưng lại bị ý xuân đột ngột mà bao phủ.
"Đẹp không?" Mục Du hỏi.
Hệ thống: "Đẹp."
Mục Du chống đầu gối, chậm rãi đứng dậy.
Khi anh bước đến phía kệ để bình hoa hoạ tiết Bác Cổ bên kia, thì hoa ngọc lan trong tay đã thêm lần nữa rút ra cành xanh non, mọc thêm những chiếc lá mới, nở đến sinh cơ bừng bừng.
*là bình gốm Bác Cổ của bên trung
Mục Du đem bình hoa đi rửa đơn gỉan, lấy một ít nước, rồi đem độc một cành hoa cắm vào bình.
Thời điểm không cần gậy chống, kỳ thật anh vẫn có thể đi đường được. Chỉ là phía bên phải đầu gối sẽchống đỡ không được lâu cho lắm, thời gian hơi lâu một chút, liền sẽ hiện ra trạng thái khập khiễng nhẹ.
Giống như kiểu vết thương cũ đã được khắc trên ý thức cơ thể, hơn phân nửa là do bị thương quá lâu, trước sau không chữa khỏi hẳn, đã trở thành một bộ phận thường ngày của bản thân.
Cho nên, bất luận đổi cái nhân vật thiết lập gì, dù cho có đổi qua bao nhiêu thế giới đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ ngoan cố tồn tại, vô pháp xoá đi.
Chẳng qua... Đã qua quá lâu rồi, chấn thương đầu gối đến tột cùng là từ đâu ra? Trong ấn tượng của Mục Du cũng không còn sâu đậm nữa.
"Giữa tôi và Yến Chuẩn" Mục Du hỏi, "Đã phát sinh chuyện gì thế?"
Hệ thống sửng sốt vài giây, mới ý thức được Mục Du trong miệng "Tôi", là đã được thay thế qua thân phận 'Dư Mục'.
... Thói quen này của Mục Du vậy mà cũng được ghi lại trong bút ký của đàn anh.
Ở trong thế giới hiện thực, nghề nghiệp chính của Mục Du là diễn viên và giáo viên.
Mục Du là diễn viên xuất thân chính quy, giáo viên dạy anh là một bậc thầy trong diễn xuất nhập vai điển hình, thời điểm thi ông liếc mắt một cái đã nhìn trúng thiên phú của Mục Du, liền đem người mang vào đoàn phim rèn luyện, ngọc càng không mài không sáng Mục Du một đường mà trở thành ảnh đế.
Thế nhưng Mục Du lại gặp một chút tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì lý do cá nhân, anh đột ngột chọn vĩnh viễn giải nghệ lui vòng.
Nhưng bất luận như thế nào, thì chung quy anh cũng mới có 27 tuổi, trên tay có năm bộ phim điện ảnh nghệ thuật, tiền đồ vô hạn lượng tam kim ảnh đế.
...
Đây cũng là một trong những lý do lớn nhất vì sao Cục xuyên sách Du hành Thời gian khi tìm kiếm tinh anh đã chọn trúng Mục Du, tìm mọi cách để có thể mời đối phương gia nhập.
Trên đường hệ thống chạy tới kỳ sát hạch lần này, quả thật có trộm xem qua tư liệu tỉ mỉ chi tiết về Mục Du. Cho đến tận bây giờ vẫn còn có rất nhiều bên báo chí đưa tin cùng dư luận đánh giá —— nhưng đều là mọi người bàn tán xôn xao cả lên. Có người nói rằng Mục Du lui vòng là bởi vì anh lái xe trong khi uống rượu say, tự phá huỷ danh tiếng của mình nên không còn phù hợp để làm nhân vật công chúng nhân nữa. Cũng có người nói lý do trên chỉ là cái cớ, Mục Du chính là Thương Trọng Vĩnh linh khí hao hết, nên không thể diễn kịch hay diễn hay được. So với diễn một bộ bị người xem mắng một bộ thì không bằng lui vòng bảo bình an.
Dư luận liên quan thật sự nhiều vô số, hệ thống xem đến đầu choáng váng não trướng đau vì nhét đầy số liệu bát quái. Thế nhưng nó thật ra lại có ấn tượng rất sâu với cuộc phỏng vấn ngắn gọn nằm ở trang đầu tiên.
Là phỏng vấn của thầy giáo một tay dạy dỗ Mục Du thành ảnh đế cái kia người.
Ông đã hơn 70 tuổi, tinh thần nhưng thật ra vẫn quắc thước như cũ, nghe người ta nhắc tới tên Mục Du, thìsắc mặt liền nhanh chóng âm trầm. Tuy hệ thống hiểu biết về nhân loại vẫn còn có hạn chế, nhưng cho dù là máy móc xem thì cũng cảm nhận được biểu tình kia bét nhất cũng phải là thất vọng và chán ghét.
Phỏng vấn đã từ rất lâu, giọng nói bị pha trộn lẫn điện lưu, có vài phần sai lệch: "Tùy nó...... Yêu thì lại thế nào, thế nào."
"Làm nghề này mà còn muốn ra mặt sao, ai mà không phải chịu đựng? Mấy người nguyện ý xem diễn viên ở trước màn ảnh lừa gạt mình sao?"
"Cây phải sống sót qua mùa đông, nhẫn nhịn hết thảy gió tuyết, kiên trì đến mùa xuân thì mới có thể thành tài."
"Nó không chịu được thì thôi. Tôi không có gì để nói nữa."
"Lúc trước là mắt tôi nhìn lầm rồi."
...
"Thật lãng phí mười năm."
Hệ thống lấy lại tinh thần.
Mục Du không biết từ khi nào đã cầm lấy gậy chống,nửa dựa vào sô pha tay vịn, ngồi dựa vào bên cửa sổ, trầm lắng nhìn cảnh sắc bên ngoài
Ngoài cửa sổ là con phố buôn bán phồn hoa nhộn nhịp, đêm khuya đèn đuốc vẫn như cũ sáng trưng.
Đợt tuyết này hình như không có ảnh hưởng gì đưọcw tới sự nào nhiệt của nội thành.
Xe cộ tấp nập người đến người đi, nhiệt độ thành thị cao hơn nhiều so với vùng ngoại ô, gió bấc cũng bị toànhà cao tầng cản đến chỉ còn lại vài tia gió thoảng. Cho dù trời có tối đêm có dày, thì vẫn còn những ánh sangs đầy màu sắc rải rác điểm xuyến.
Những bóng đèn neon đầy màu sắc vội xuyên qua cửa sổ sát đất, che lấp đi tàn ảnh của ánh trăng mỏng manh cuối cùng được lưu lại.
Mục Du đang đợi nó trả lời, anh cũng không sốt ruột.
Mục Du không nóng nảy, anh không có địa điểm nào muốn tới, cũng không có việc gì nhất thiết cần phải làm, chỉ đơn giản muốn rời đi.
"Ngài cùng Yến Chuẩn..."
Hệ thống theo bản năng lặp lại, nhưng thật sự không biết phải giải thích như thế nào, đành sửa miệng: "Dư Mục cùng Yến Chuẩn chính là,"
"Dư Mục chính là thầy của Yến Chuẩn, từ năm cậu năm tuổi cho đến hết năm mười bốn tuổi, dạy dỗ đi theo cậu gần mười năm."
Nó nói: "Theo một nghĩa nào đó, Dư Mục đã huỷ hoại Yến Chuẩn cả đời."
Keyword ở thế giới này: Trượt băng, bé 5 tuổi, nhóc mít ướt
Lời nhắn của tác gỉa:
Yêu tất cả mọi người!