Chiếc xe mới mà Mục Du mua từ trong cửa hàng hệ thống đã đến, đèn xe loé sáng, đậu ở bên lề đường.
 

Đây là lần đầu tiên hệ thống được ngồi loại xe sang trọng mà từ cần gạt nước cho đến ống xả toả ra đầy mùi tiền như nà. Nó trôi nổi trên ghế phụ, lo lắng không dám di chuyển vì sợ đụng vào lớp da lót nội thất bên trong xe.

"Không sao đâu." Mục Du đóng cửa xe, thắt kỹ đai an toàn, "Tôi không hiểu nhiều về xe lắm . Chỉ vì có nhiều tiền nên tùy tiện mua một cái."

Tiền trong tay anh càng nhiều, thì số lần anh bị kéo vào khảo hạch sẽ càng thường xuyên hơn. Nên thời điểm có thể tiêu tiền được thì liền phải cố gắng tiêu, nếu không thì không có nhiều cơ hội.

Tiêu tiền như nước thật ra cũng là một loại thiên phú, ít nhất Mục Du cũng chưa từng thành công phát triển cái thói quen này —— anh luôn nghĩ không ra được chính mình còn muốn mua thêm gì nữa.  Cho nên, mỗi khi có cơ được tiêu tiền, đơn giản trực tiếp cứ chọn hẳn cái tốt nhất quý nhất, tận dụng mọi khả năng trong tầm tay, tiền trong túi ít đi chừng nào hay chừng đó.

Hệ thống: "..."

....Hoá ra là đạo lý này.

Mục Du mở hệ thống sưởi lên, đem xe lái đến tuyến đường chính.

Anh hiểu rằng trong vấn đề tiêu tiền không nên có tư tưởng giậm chân tại chỗ, nên biết tiếp thu và học tập từ xung quanh: "Làm gì mà có thể tiêu được nhiều tiền nhất?"

Hệ thống lúc này vẫn còn đắm chìm trong sự nghèo đói đau thương của chính mình. Nó chầm chậm mở hệ thống dữ liệu, lục lọi tìm quanh một vòng: "...Nuôi dạy trẻ con?"

Mục Du bật hệ thống tự lái trên xe: "Vì sao a?"

Anh còn chưa bao giờ nghĩ qua cái đáp án này, thật sự cảm thấy có chút hoang mang, vịn tay lái rồi nghiêng đầu tự hỏi.

Hệ thống hỏi: "Ký chủ đã từng nuôi trẻ con bao giờ chưa?"

Mục Du lắc đầu: "Tôi đã từng làm cữu cữu."

Mặc dù đã là một người cậu, nhưng đứa bé gọi Mục Du là cữu cữu kia phi thường hiểu chuyện, cũng không có trợ giúp được bao nhiêu trong sự nghiệp tiêu tiền đau đầu của anh. Ngược lại còn đem công ty giải trí mà anh đưa cho, kinh doanh đến tốt cực kì, quý này còn gửi cổ tức cho anh tận 50 triệu lận.

"Vậy chắc đó là tình huống đặc thù ha...... Ký chủ, ở đây có ghi chú."

Hệ thống đem màn hình chia sẻ cho anh xem: "Hài tử, được biết đến như một em bé thú vàng bốn chân. Nói chung, yêu cầu người nuôi tiến hành đặt hàng trước mười tháng. Mấy ẻm có mức tiêu thụ năng lượng cực cao nhưng hiệu quả lại thấp, giai đoạn trưởng thành không có giới hạn về phần được đầu tư, cực dễ lỗ sạch tiền đầu tư..."

Hệ thống hứng thú bừng bừng mà đọc trong chốc lát, lại có chút mất hứng, tắt đi giao diện: "Nhưng ký chủ là độc thân a, khảo hạch thế giới cũng không có kêu đi nói chuyện yêu đương rồi sinh em bé gì hết."

Trừ phi chính mình kiếm được nhóc con nào đó để nuôi, nhưng chỉ có được làm cữu cữu thì anh có muốn tiêu nhiều tiền cho nhóc cũng không thích hợp lắm.

Mà ngay cả bộ phận luyến ái cũng đã từ lâu không phân bổ nhân lực xuống khu của bọn họ rồi. Trước đây còn có cái phòng làm việc quạnh quẽ, nhưng mà sau này phát hiện nhân viên ở đây đều nhàn đến cắn sạch mấy kg hạt dưa mỗi ngày thì tổng cục liền đem phòng làm việc cũng giải tán luôn.

Hệ thống làm việc theo logic của thế giới con người, không yêu đương liền không thể kết hôn, mà không thể kết hôn tự nhiên cũng không thể có nhóc con...

Mục Du nghe hệ thống lải nhải, có chút cứng họng.

Anh chỉ là thuận miệng hỏi, chứ cũng không nhất định phải lập tức giải quyết cái vấn đề nan giải này.

Không ăn qua thịt heo thì không thấy heo chạy, chờ về sau anh chịu khó quan sát hơn chút, tìm thêm mấy cách để có thể tiêu xài nhiều tiền hơn là được.

S cấp thế giới cũng không hề dễ đối phó, trước mắt vẫn là nên lo chính sự đã.

"Chúng ta đang đi vào hướng nội thành rồi."

Mục Du kiểm tra qua hướng dẫn chỉ đường: "Đợi khi tìm được nhân vật phản diện rồi, tôi cần một ít trợ giúp của cậu."

Hệ thống lập tức tươi tỉnh lại: "Ký chủ cần làm gì nha?"

"Tạo ra một vụ tai nạn giao thông mà tôi phải đụng xe người ta, sau đó đổ hết trách nhiệm lên người tôi là được." Mục Du nói, "Nghĩ cách làm tôi trọng thương không trị được í."

Hệ thống nhớ kỹ: "Ký chủ, ngài có yêu cầu tôi trước tiên mở ra che chắn đau đớn cho ngài không?"

"Sao cũng được, tôi không cảm giác được đau đớn." Mục Du bỗng nhiên có linh cảm, anh tựa hồ tìm được chỗ để tiêu tiền nha, "Nếu tôi là bên chịu trách nhiệm hoàn toàn, thì đối phương bị thương có phải hay không bất luận ra sao, tôi đều phải bồi thường thiệt lớn?"

Hệ thống vẫn còn còn sững sờ tiêu hoá ý của ký chủ trong nửa đầu câu, phải ngừng lại vài giây, sau đó nhanh chóng mở ra luật giao thông trên internet ở thế giới này rồi trả lời: "Đúng vậy nha, ký chủ."

"Đem thương thế của hắn khống chế trong mức trầy da, nhớ rõ phải tránh đi mặt."

Mục Du mở ra biểu đồ giải phẫu người, từ trên xuống dưới cân nhắc một hồi: "Rồi lại giúp tôi...Nhẹ nhàng đâm nhẹ vô đầu ngón chân của hắn."

Hệ thống: "?"

"Ký chủ." Hệ thống muốn mô phỏng ra toàn bộ khả năng có thể xuất hiện trong thực tế, nó cẩn thận hỏi: "Vạn nhất, nhân vật phản diệp đạp xe đạp thì..."

Chiếc xe thể thao sang trọng này trong nhận thức của nó là siêu đắt tiền này có khả năng rất khó để cho kí chủ sau khi gây chuyện rồi bồi thường, đã thế còn không đụng vào mặt, mà chỉ đụng vô đầu, ngón, chân.

"Có là xe đạp cũng đụng." Mục Du hiểu rằng lúc này anh không được mềm lòng, "Chúng ta sẽ đụng nhẹ nhàng."

Hệ thống: "......Được rồi."

Mục Du đối chiếu lại số dư của mình, tính ra được rằng sẽ không vô cớ bị kéo đến kỳ khảo hạch cuối cùng nữa, thì nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn xem.

Chỉ cần tìm được đúng phương pháp, thì việc tiêu tiền kỳ thật rất dễ dàng.

"Như vậy là được."

Mục Du nhẹ nhàng nắm vô lăng, khẽ chúc mừng: "Tôi sẽ là bên hoàn toàn chịu trách nhiệm, bồi thường cho hắn hai trăm triệu."

/
 

Tuy rằng đối với kiểu dáng cùng giá cả của xe cộ không được rành cho lắm, nhưng kỹ thuật lái xe của Mục Du kỳ thật không tồi.

Đêm khuya đen nghịt cùng thời tiết ác liệt hoành hành. Đánh vô lăng đảo xe một vòng, toàn bộ hành trìnhtrong tay Mục Du vẫn như cũ thong dong vững vàng, xuyên qua che trời lấp đất tuyết trắng.

Thời điểm lái xe vào tới nội thành, hệ thống cũng đã sắp xếp gọn gàng tư liệu tương quan của khảo hạch lần này: "Ký chủ."

Mục Du thả chậm tốc độ lái xe, giơ tay lau đi sương mù trước mắt: "Đi có hơi nhanh sao?"

Hệ thống: "...... Không có."

Nó nhìn nhìn vào bảng điều khiển.

Từ khi bắt đầu, tốc độ xe liền chưa từng thay đổi mà trước sau đều là giữ vững mức an toàn làm cho hành khách như nó cảm thấy thật lệ nóng doanh tròng, 45 km/h.

WNhân vật phản diện nếu là người phi thường hiểu biết về xe đạp, ví dụ như hắn cưỡi một chiếc xe đạp gia tốc vùng núi để rèn luyện thân thể đi, thì bọn họ có thể lái xe ở phía sau đuổi theo mà đâm, thế nhưng với cái tốc độ này thì chưa nhất định xe ô tô có thể đuổi kịp xe đạp kia đâu, QAQ.

Ngay tại ngã tư trước mắt, một chiếc xe có thể xưng là vua tốc độ, yên lặng gia tốc đến 100km/h cũng chỉ cần 2.7 giây, tốc độ tối đa có thể chạm đến tận 450km/h, trí tuệ nhân tạo phụ trách điều khiển lái xe tự động nhìn số liệu trước mắt xong liền bị nghẹn đến mức phải chui vào bình xăng tự bế.

"Đây là thế giới này tư liệu."

Hệ thống không hiểu sao có xúc động, chạy qua an ủi trí tuệ nhân tạo, cùng nó phun ra mấy cái bong bóng trong bình xăng: "Nhân vật phản diện tên là Yến Chuẩn, còn ngài là 'Dư Mục'."

*là tên của Mục Du đảo lại

"Chúng ta không cần chủ động đi tìm vai ác." Hệ thống nói, "Ba ngày sau, ngài sẽ cùng nhân vật phản diện tham gia một chương trình tạp kĩ... Ký chủ?"

Hệ thống bỗng nhiên hoàn hồn, mới phát hiện ra Mục Du đã cởi dây an toan, tắt máy xuống xe.

Người gác cổng mặc đồng phục chỉnh tề chạy vội xuống bậc thang, cúi chào, tiếp nhận lấy chìa khóa xe trong tay Mục Du.

"Đang nghe." Mục Du ôn thanh đáp lời, "Cậu nói chính là chính sự, tiếp tục liền được."

Hệ thống đã hoàn toàn tạm thời quên mất luôn chính sự: "Ký chủ... Ngài muốn ở...ở khách sạn sao?"

Nó nhìn người gác cổng chạy đi đậu xe, nhận được tín hiệu từ AI điều khiển xe tự động truyền đến "Tui có thiệt là xa hoa xa thang máy, huynh đệ a, tui đang bay rồiii", nó theo bản năng ngó xem bãi đỗ xe đèn đuốc sáng trưng trên không trung, lại chuyển hướng nhìn về khách sạn huy hoàng rực rỡ ánh vàng kim trước mặt.

Mục Du gật gật đầu: "Muốn dùng nhiều tiền một chút."

"Tôi không có nhìn kỹ qua hướng dẫn." Mục Du ở trên đường đã nghĩ lại rồi, "Cho dù có vào kỳ khảo hạch cuối cùng, tôi cứ tưởng là chỉ cần dẫm nắp giếng là có thể rút lui."

Thật sự không nghĩ tới, cư nhiên còn có cái loại quy tắc che giấu như này 'Cần thiết phải chết ở trong tay nhân vật phản diện'.

Mục Du không có thói quen gây thêm phiền toái cho người khác, tự bản thân anh hồi tưởng lại quá khứ tận mấy trăm lần từng cưỡng chế rút lui của mình, anh cảm thấy mình có chút quá mức quấy rầy rồi.

Anh giải thích với hệ thống: "Nếu là loại này quy định, chúng ta tốt hơn hết nên tránh chạm phải là được."

Hệ thống ôm chặt sự nghèo khổ của bản thân, cắt đứt kênh chat với tên AI kia, nhìn khách sạn tráng lệ trước mắt: "Nhưng mà..."

Hệ thống vẫn tồn tại lý chí khuyên nhủ: "Nhưng mà ký chủ, nếu ngài muốn ở khách sạn, thì phải sử dụng tiền tệ được thông hành ở thế giới này mới được."

Cùng với tiền tiết kiệm trong sổ giao dịch ở thế giới thông dụng thì tiền tệ ở đây hoàn toàn bất đồng. So sánh với ở khu giao dịch trong hệ thống mua một chiếc xe sau đó hiện thực hóa ra thế giới trước mắt thì cần thao tác bất đồng.

Tiền tiết kiệm của anh không thể trực tiếp lấy ra đổi thành tiền thông hành ở thế giới cấp thấp hơn như này được, ngay cả thân phận mà Mục Du nhận được là 'Dư Mục' này... Chính là một người nghèo hèn triệt triệt để để, trong túi trừ chứng minh thư, một cái chìa khóa cùng một chiếc di động cũ nát thì cả nửa xu tiền cũng không có.

Nói cách khác, Mục Du trong tay cũng không có đồng tiền mặt nào.

Mục Du cảm ơn hướng phía người gác cổng vừa đi đỗ xe đang chạy chậm về, anh cất đi chìa khóa xe, bước vào sảnh khách sạn: "Đúng vậy."

Lúc này anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen, cùng giấy tờ tuỳ thân giao cho quản lý, rồi lấy một phòng đắt đỏ nhất ở ba đêm.

Có hệ thống nhắc nhở, Mục Du ra hiệu cho người gác cổng và hỏi nhân viên lễ tân, "Phiền bạn có thể rút cho tôi một ít tiền mặt, để tôi boa cho anh ta không?"

Hệ thống: "...?"

Hệ thống lượn lờ trong biển ý thức của Mục Du, nhìn thấy trong ngăn tủ folder của anh, phải có ít nhất hơn một nghìn thẻ khách quý VIP, VVIP cùng các thể loại thẻ ngân hàng từ khắp nơi trên thế giới đánh theo số thứ tự được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối.

Nó thật sự không muốn nỗ lực nữa. Hệ thống bay vào chỗ tủ đồ vệ sinh cá nhân premium cùng đồ dùng tắm rửa, áo ngủ áo tắm được miễn phí cung cấp kia rồi sung sướng đi vô phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn.

 

Lời nhắn của tác giả:

"Có là xe đạp cũng đụng, chúng ta đụng nhẹ nhàng."

Cái thứ nhất thế giới keyword: Năm tuổi / tiểu khóc bao / xe bập bênh

Cữu cữu: Độc thân, rất nhàn, chỉ muốn tiêu tiền.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play