Thời Kim Lam nín thở, bóng đen nơi góc phóng dường như cũng dừng lại.

Hai bên im lặng giằng co. Thời gian dần trôi, hành lang mờ tối cũng dần len lỏi những tia nắng sớm, ánh sáng hắt lên lưỡi rìu lóe ánh bạc bén nhọn khiến người khác phải sợ hãi.

“Răng rắc!”

Có thứ gì đó đã gãy vì bị đè nặng, tiếng động phá vỡ khoảng lặng kỳ lạ đang diễn ra giữa hai bên trong, ngoài lầu cầu thang.

Thời Kim Lam lập tức bám vào lan can cầu thang, hai chân nhún xuống lấy đà rồi nhảy qua lan can tạo thành một đường cong duyên dáng. Lan can sáng bóng có thể soi rõ lưỡi rìu bên ngoài cầu thang. Một tiếng ma sát khe khẽ vang lên, cả người cô theo đó trượt xuống lan can.

Và ngay khoảnh khắc cô nhảy lên, bàn tay ác ma cầm rìu nấp trong bóng tối lập tức bổ rìu xuống.

Cánh tay Thời Kim Lam cử động, đôi chân dài linh hoạt như mèo đáp xuống lan can bên dưới, nhẹ nhàng nhảy xuống cầu thang tầng bốn. Bên tai cô vang lên tiếng “ken két” chói tai, là tiếng rìu chém vào lan can bằng sắt. Những tiếng ma sát hệt như cưa điện cắt kim loại khiến lỗ tai cô mất đi khả năng phán đoán.

Hành động nhảy qua lan can đầy dứt khoát của cô khiến toàn bộ khán giả đang xem livestream phải trợn mắt điếng người. Động tác của cô linh hoạt và gọn gẽ, lực từ tay và eo bổ trợ hoàn hảo giúp làm giảm áp lực của trọng lực lên cơ thể, chẳng kém gì vận động viên thể thao thực thụ.

Hai chân Thời Kim Lam bình an tiếp đất, lại lần nữa huýt sáo khiêu khích dì quản lí ký túc xá giống mấy phút trước, tựa như đang muốn châm chọc bà ta cũng chỉ có vậy.

Khu bình luận livestream lập tức spam đầy dấu ba chấm, có vẻ khán giả cũng lười phải mỉa mai khả năng tìm đường chết của cô người chơi mới này rồi, hiện tại không ai dám rời khỏi phòng livestream nữa, chăm chú đợi cô bị vả mặt.

Khi nghe thấy tiếng chiếc rìu bị rút thật mạnh khỏi lan can, Thời Kim Lam lập tức chạy không ngừng nghỉ đến tận tầng ba. Cô cầm lấy điện thoại trong túi, bước từng bước nặng nề suốt dọc đường.

Đợi đến khi đi đến cánh cửa thông vào khu vực cầu thang phía Bắc ở tầng ba, cô không bước vào mà lại dựa vào tường, mua một chai nước ấm giá 10 đồng tiền ác mộng trong cửa hàng ác mộng rồi chậm rãi uống. Cô phóng tầm mắt ra xa, nơi chân trời đã dần hửng đỏ, không bao lâu nữa thì mặt trời sẽ nhô lên.

Thời Kim Lam cố ý phát ra tiếng chạy ầm ĩ, tốc độ cũng rất nhanh. Cô cất chai nước vào trong chiếc cặp đeo sau lưng, vừa chờ dì quản lí ký túc xá đi từ khu cầu thang phía Nam xuống, vừa mở mấy cánh cửa phòng ký túc gần đó ra.

Bên trong phòng có dấu vết người ở, nhưng lại trống rỗng. Nếu người khác thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

Cô lần lượt mở hết từng cánh cửa ra, nhưng mãi vẫn chẳng thấy dì quản lí ký túc xá bước xuống từ khu vực cầu thang phía Nam. Có lẽ bà ta đã biết cô định chơi trốn tìm với bà ta nên lựa chọn tấn công bất ngờ từ chỗ khác.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Thời Kim Lam không căng thẳng, cũng chẳng vội xuống tầng một. Trò chơi trốn tìm chỉ mới bắt đầu được 4 phút 32 giây, tự nhốt mình dưới tầng một chẳng phải hành động khôn ngoan gì.

Một phút dài đằng đẵng trôi qua, nhưng dì quản lí ký túc vẫn không xuất hiện.

Lại thêm một phút trôi qua mà chẳng thấy bà ta đâu.

Tròn năm phút trôi qua, bà ta cứ như đã biến mất, không xuất hiện mà cũng chẳng phát ra tiếng động nào.

May mà Thời Kim Lam vẫn luôn bình tĩnh dù tim đang đập nhanh như trống bỏi. Dù vậy, cô hiểu rõ hơn ai hết nguyên tắc địch không động thì ta không động. Khả năng cao là dì quản lí ký túc xá đang trốn trong lầu cầu thang nào đó, đợi cho thời gian mài mòn sự kiên nhẫn và bình tĩnh của cô rồi mới tiến hành cuộc săn lùng chốt hạ.

Đã mười một phút rồi nhưng dì quản lí ký túc xá vẫn chưa xuất hiện. Thời Kim Lam không sợ bị lộ vị trí, mà cũng không muốn lãng phí thời gian, thế là dự định thực hiện nhiệm vụ học bài mỗi sáng.

Cô lấy điện thoại, mở danh sách từ vựng tiếng Anh mà mỗi học sinh cấp ba đều phải lưu trong Word ra, tìm từ mình đã học thuộc ngày hôm qua, sau đó nhìn sang từ tiếp theo và nhẩm đọc: “Surrounding, surrounding, xung quanh...”

Khán giả xem livestream: “...”

Dì quản lí ký túc xá đang đi từ khu vực cầu thang phía Bắc trên tầng bốn xuống: “...”

– Phòng livestream số 54088 –

[Đỉnh...]

[Giỏi thật...]

[Cười chết mất! 54088 đang làm gì thế?]

[Cứu với... Sao lại có loại người chơi độc đáo thế chứ? Cô ấy nghiêm túc thật đấy à?]

[Ha ha ha ha ha ha ha, dì quản lí ký túc kiểu: Con mẹ nó, nhỏ này hết cứu rồi :)]

[... Danh sách từ vựng tiếng Anh của học sinh cấp ba phải không? 54088 còn là học sinh à?]

[Thì ra không chỉ mình tôi phát hiện thân phận của cô ấy. Kính gửi trường học nào đó, tôi xin phép tố cáo bạn học này chỉ mặc quần đồng phục mà không mặc áo đồng phục! [Đầu chó]]

[Mới là học sinh cấp ba thôi á? Thảo nào suốt ngày đâm đầu tìm chết]

Thời Kim Lam không biết “hành động vĩ đại” của mình lúc này đã khiến rất nhiều người há miệng ngơ ngác. Cô vừa đùa nghịch bình chữa cháy  bên cạnh vừa học thuộc từ vựng tiếng Anh, thuận tiện đợi dì quản lí ký túc xá xuất hiện.

Đương nhiên, tốt nhất là đừng xuất hiện.

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của cô gái vang vọng khắp hành lang. Dì quản lí ký túc vác chiếc rìu dính đầy máu khô đứng trước cửa lầu cầu thang, gương mặt vàng như nến khuất trong bóng tối nên không rõ biểu cảm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng bà ta lại đứng im bất động hệt như một pho tượng đã mất đi sự sống.

Chỉ còn hơn ba phút nữa là kết thúc trò chơi trốn tìm, Thời Kim Lam đưa mắt nhìn sang cánh cửa thông đến lầu cầu thang phía Bắc ở tầng ba. Đã lâu như vậy mà bà ta vẫn không định ra tay, phải nói là sự bất mãn của cô đã rộng bằng cả đại dương rồi đấy.

Mười phút trước có thể là trận chiến giằng co trong im lặng giữa hai người, chỉ cần ai mất kiên nhẫn trước thì kẻ đó sẽ thua. Nhưng bây giờ trò chơi trốn tìm đã sắp kết thúc, nguyên tắc địch không động thì ta không động đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Nơi chân trời phía Đông, một tia sáng mặt trời mỏng manh xuyên qua tầng mây ửng lên một màu nắng nhạt. Ánh ban mai chiếu lên gương mặt Thời Kim Lam, rọi sáng vẻ bình tĩnh khó tả giữa hai hàng lông mày của cô.

Cô dựa vào hộp tủ phòng cháy chữa cháy đang mở, đầu ngón tay trắng nõn hồng hào gõ nhẹ lên đường cong của bình chữa cháy. Cách một bức tường mỏng manh, cô bỏ qua kế hoạch ban đầu, tiếp tục đọc từ vựng.

Đợi đến khi đồng hồ đếm ngược của trò chơi quay về con số 0, dì quản lí ký túc xá đứng sau cửa vẫn không vung rìu đòi chém chết cô.

Hơi thở sau cửa chợt biến mất, thay vào đó là âm thanh thông báo lạnh lẽo của hệ thống.

[Chúc mừng người chơi số 54088 đã hoàn thành nhiệm vụ bối cảnh “Trốn tìm trong ký túc xá”, nhận được đồng tiền ác mộng x1000]

[Chúc mừng người chơi số 54088 nhận được thành tựu kẻ gan dạ “Sự kiên nhẫn của dì quản lí ký túc xá”. Người chơi tiếp tục cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhé]

Thời Kim Lam thu lại động tác cầm hờ chiếc bình chữa cháy để tiện đánh người bất cứ lúc nào, trầm tư nhìn thành tựu “Sự kiên nhẫn của dì quản lí ký túc xá” trên màn hình.

Cô không tìm cơ hội xuống tầng một để kiểm tra có gì bên trong bao tải trong năm phút cuối cùng của trò chơi theo kế hoạch, đó là vì cô muốn xác định dì quản lí ký túc xá đang đợi thời cơ tấn công bất ngờ, hay sẽ đình chỉ cuộc tiến công vì cô đang học từ vựng.

Hiện tại trò chơi đã kết thúc suôn sẻ, vấn đề cô muốn tìm hiểu cũng đã có đáp án, nhưng nghi hoặc cũng theo đó mà lớn dần.

Vì sao dì quản lí ký túc lại kiên nhẫn nghe cô đọc từ vựng?

Dì quản lí ký túc xá cũng đâu phải giáo viên, đương nhiên sẽ không có khái niệm phân loại học sinh ngoan, học sinh hư theo tiêu chuẩn người đó có cố gắng học hành hay không.

Vậy nên, thứ gì đã khiến dì quản lí ký túc xá không làm khó cô trong lúc cô học thuộc từ vựng tiếng Anh?

Tất cả khán giả trong phòng livestream cũng đang thắc mắc y hệt Thời Kim Lam. Màn chơi trường cấp ba Văn Nhã đã từng được mở ra rất nhiều lần trong thế giới ác mộng, đây cũng là màn chơi có tỉ lệ chơi cao nhất trong khu tân thủ vì nó đủ bạo lực, đẫm máu và chứa rất nhiều nhiệm vụ ẩn khó.

Nhưng trong số mấy trăm khán giả trong phòng livestream lúc này, không ai biết dì quản lí ký túc xá bị chập dây thần kinh nào.

Trong phòng livestream, khu bình luận trống trơn một thoáng, sau đó hàng ngàn bình luận “Vì sao” lũ lượt xuất hiện ngập màn hình. Có người xem còn tag thế giới ác mộng vào để hỏi có phải có gian lận hay không? Hay thật ra cô chính là tài khoản thử nghiệm của hệ thống.

Dì quản lí ký túc xá chính là NPC bạo lực và đáng sợ nhất màn chơi trường cấp ba Văn Nhã. Vậy mà cô chỉ bị bà ta truy đuổi chưa tới năm phút đồng hồ, sau đó thảnh thơi học thuộc từ vựng trong suốt hai mươi mấy phút còn lại, trong khi rõ ràng cô đã liên tục khiêu khích bà ta, kết quả khiến ai cũng phải bất ngờ. Trò chơi trốn tìm máu tanh này cứ vậy kết thúc, thậm chí cô còn nhận được thành tựu kẻ gan dạ, quả thật rất bất thường.

Trong số những người chơi mới, sau khi kết thúc một màn chơi, đa số người chơi đều không nhận được thành tựu bình thường, chỉ có một số ít người chơi có thể nhận được thành tựu kẻ gan dạ.

Đối mặt với nghi hoặc của khán giả, giọng nói trẻ con thường hay cười hì hì chỉ liên tục lặp lại ba lần: “Hệ thống không có lỗi. Người chơi không gian lận. Tiến độ của màn chơi vẫn rất bình thường.”

Thời Kim Lam đóng tủ phòng cháy chữa cháy lại như cũ, cất điện thoại vào túi rồi bước về khu vực cầu thang chính giữa. Vừa đi tới, cô đã nhìn thấy Đào Hân đang nhũn chân dựa vào tường, thế là hơi ngạc nhiên.

Khả năng vận động của Đào Hân rất kém, cho dù đã có một đêm để thích nghi với hoàn cảnh thì cũng rất khó để cô ta sống sót trước dì quản lí ký túc xá ranh ma.

Ngay khi nhận ra hai người phải tách nhau ra tham gia nhiệm vụ trốn tìm, Thời Kim Lam đã chuẩn bị tâm lý rằng ba mươi phút nữa mình sẽ nhận được thông báo người chơi tử vong.

Đào Hân thấy Thời Kim Lam chậm rãi bước tới, dòng nước mắt vốn đang kìm lại lập tức rơi xuống, hai chân khụy xuống đất, nức nở nói: “Trương Tiểu Thục, hu hu hu hu, làm tôi sợ gần chết, làm tôi sợ gần chết...”

Phản ứng của cô ta khiến Thời Kim Lam nghi ngờ trò trốn tìm vừa rồi chỉ là một nhiệm vụ bình thường dùng để hù dọa người chơi.

Thời Kim Lam lấy mấy tờ khăn giấy ít ỏi còn lại trong túi đưa cho cô ta, sau đó nói: “Cô gặp phải cái gì?”

Đào Hân nhận lấy khăn giấy để lau nước mắt và nước mũi, lắp bắp trả lời: “Tôi... Tôi phát hiện cô biến mất nên mới chạy về phòng ký túc. Dì... Bà ta... Bà ta kéo lê cái gì đó tìm tới tận cửa, nhưng không ngờ sau đó bà ta lại gõ cửa. Bà ta gõ mãi, nhưng tôi không dám động đậy... Hu hu... Hu hu...”

Đáy mắt Thời Kim Lam thoáng qua nét kinh ngạc.

Chắc chắn thứ dì quản lí ký túc xá kéo theo chính là cây rìu kia, nhưng ấy vậy mà bà ta không vung rìu chém cửa, ngược lại còn lịch sự gõ cửa à?

Hành động bất thường hệt như việc bà ta đứng cách cô một bức tường và nghe cô đọc từ vựng tiếng Anh.

Ngay lúc cô đang ngẫm nghĩ thì bỗng nhiên có một âm thanh sột soạt truyền từ dưới cầu thang lên.

“?”

Thời Kim Lam khựng lại, nghiêng đầu nhìn xuống, quả nhiên bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Vưu Vi Tri đang nhìn mình.

Cô e thẹn cười, “Chào buổi sáng~ Cục cưng~”

Sau khi trò chơi trốn tìm lành ít dữ nhiều kia kết thúc, Vưu Vi Tri sốt ruột đến tìm Thời Kim Lam tính sổ: “...”

Khi nghe tên người chơi chỉ toàn dãy số kia, cô ấy lập tức liên tưởng tới Thời Kim Lam. Bây giờ thấy phản ứng của cô thì Vưu Tri Vi biết mình đã đoán đúng.

Cô ấy hừ một tiếng, sau đó nhìn sang Đào Hân, nói một câu phủ định: “Không thể nào, tôi cũng trốn vào phòng ký túc, nhưng bà ta lập tức vác rìu chém nát cửa luôn. Suýt nữa tôi đã đi chầu ông bà ngay tại chỗ đấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play