“Cộp, cộp, cộp...”

Tiếng giày cao gót nện lên mặt đất vang vọng trong lầu cầu thang hẹp dài tối đen, Vưu Tri Vi cầm ấm đun nước đến gần Thời Kim Lam, thổi nhẹ vào tai cô.

Thời Kim Lam lạnh mặt liếc sang, đôi con ngươi màu mực nhìn chằm chằm khiến Vưu Tri Vi sợ hãi. Cô nói: “Cậu thèm ăn đòn à?”

Vưu Tri Vi mỉm cười mỉa mai, giơ tay ôm lấy khuỷu tay Thời Kim Lam, giọng nói không nhẹ không nặng “Ừm hứm” một tiếng, “Người ta thấy khí trời thế này nên mới tìm chút chuyện vui cho cậu chứ bộ!”

Dạo gần đây nhiệt độ hạ thấp, chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến người ta lạnh cóng đến răng run cầm cập, kẻ đáng thương nhất phải kể đến mấy nô lệ cấp ba sắp có kỳ thi thử vào ngày mốt. Hiện tại đã sắp mười hai giờ đêm, hai cô gái bước ra khỏi phòng tự học ở tầng hai, chuẩn bị quay về ký túc xá.

Vưu Tri Vi là lớp trưởng lớp 12A10, sở thích lớn nhất là học tập, thú vui lớn nhất là kể chuyện ma cho Thời Kim Lam nghe. Hai người ở cùng một phòng ký túc, hôm nào cũng cày cuốc trong phòng tự học đến tận mười hai giờ đêm, thế là phát triển thành tình đồng chí cách mạng cùng học tới chết.

Thời Kim Lam chẳng khoái mấy câu chuyện ma ấy, nhưng lần nào Vưu Tri Vi cũng kể không biết mệt, một lòng muốn hù dọa cô nhưng chưa thành công bao giờ.

Mặc dù vừa rồi không dọa được cô nhưng Vưu Tri Vi không hề nản lòng. Cô ấy kéo tay Thời Kim Lam, buồn bã nói: “Chị Lam, chị có nghe kể câu chuyện ma học đường cực kỳ kinh dị này chưa?”

Thời Kim Lam mặc kệ cô ấy, cô chưa nghe câu này một trăm lần thì cũng phải nghe tám mươi lần rồi. Vưu Tri Vi cứ luôn miệng kể mấy câu chuyện xưa kinh dị, thế nhưng cô rất nghi ngờ mấy câu chuyện xưa đó đều là do Vưu Tri Vi xào nấu ra.

Vưu Tri Vi cũng chẳng trông mong cô sẽ trả lời, tự nói tiếp: “Có người kể rằng...”

“Vào ngày này vài năm trước, ở lầu ký túc trường ta có một cô gái mặc váy ngủ màu trắng nhảy từ tầng tám xuống. Một tiếng “Ầm” vang lên, não cô ta nát bét làm máu văng đầy đất, trùng hợp có hai cô gái chứng kiến được. Hai cô gái đó... Ngay lập tức phát điên...”

Hình như cửa sổ cầu thang phía sau hai người chưa đóng, cơn gió lạnh lẽo lùa vào nhẹ nhàng quấn lấy cổ Thời Kim Lam, khiến cô chợt nhớ tới chiếc khăn choàng cổ bị mình để quên trong phòng tự học.

Giọng nói của Vưu Tri Vi bay bổng, “Kể từ ngày hôm đó... Bình thường chẳng có ai dám dậy lúc rạng sáng, bởi nếu như đi lại lung tung trong hành lang thì sẽ gặp phải một con ma nữ mặc váy trắng. Cô ta... Rất thích áp vào sau tai người khác rồi phà từng hơi thở... Nếu cậu gặp phải... Thì tốt nhất đừng có quay đầu lại...”

“Phù~”

Luồng khí lạnh lẽo phả vào sau tai Thời Kim Lam khiến cô nổi da gà, tuy nhiên cũng không lạnh như gió buốt.

Nhưng nếu nghe kỹ thì sẽ phát hiện không chỉ có tiếng gió, mà còn có cả tiếng thứ gì đó đang bò lên cầu thang vang lên đằng sau, tạo nên những tiếng ma sát nho nhỏ khi da thịt cọ xát với mặt đất.

Thời Kim Lam cụp mắt, Vưu Tri Vi mới vừa rồi còn đứng bên cạnh ôm tay cô giờ đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một ống tay áo trắng muốt.

Một bàn tay xám xịt thò ra bên dưới ống tay áo màu trắng. Có vài vết cắt không sâu lắm, rất rõ nét trên mu bàn. Phần thịt vểnh sang hai bên khiến máu chảy ra, tạo nên cảm giác như bị thối rữa. Hiển nhiên đây không thể là tay người.

Dù là ban đêm nhưng thị giác của Thời Kim Lam vẫn khá tốt, có thể nhìn thấy bàn tay bắt lấy nơi khuỷu tay mình rất rõ ràng. Cái lạnh lập tức ùa tới, chậm rãi thẩm thấu qua lớp áo khoác lông.

“Khà khà khà...” Có vẻ bóng trắng phía sau đã phát hiện hành động cụp mắt của cô, thế là cổ họng thốt ra những tiếng cười lạo xạo như tiếng cát chảy, lúc trầm lúc bổng, khàn khàn đến lạ.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Hiện tại Thời Kim Lam rất muốn đánh Vưu Tri Vi một trận.

Cô ấy thích kể chuyện ma thì cũng thôi đi, bây giờ gọi ma đến thật rồi thì lại biến mất tăm mất tích đi đâu mất.

Thời Kim Lam nghe tiếng cười khanh khách bên tai, mặc cho người đằng sau bấu víu lấy mình, bước chân vẫn đều đều như trước.

Vẫn là lầu cầu thang ấy, vẫn là lan can bằng thép sáng bóng đó, bình thường còn có mấy nữ sinh đi ngang dùng nó để soi gương chỉnh tóc mái.

Lúc này, lan can làm bằng thép không gỉ hắt ngược trạng thái hiện tại của Thời Kim Lam.

Một bóng hình màu trắng dính sát vào sau lưng cô, chiếc váy dài trắng nhơ nhuốc màu máu đỏ tươi. Mới liếc qua thì sẽ rất khó thấy rõ gương mặt kia, chỉ có thể nhìn được mái tóc đen thui vắt trước gương mặt đẫm máu.

Thời Kim Lam chậm chạp suy nghĩ, nếu như nhóc lớp phó học tập nhát gan nào đó ở đây thì có khi đã bị dọa đái ra quần, nhất là khi tiếng cười “Khà khà” khiến ngay cả người can đảm cũng phải lạnh gáy kia vẫn chưa hề dừng lại.

Cô giương mắt nhìn lên, phát hiện một tờ nội quy vốn không tồn tại dán trước cửa thoát hiểm tầng bốn. Cánh cửa tối om cứ như cái miệng há to của con quái vật khổng lồ nào đó, chỉ cần bước vào thì sẽ bị nó nhai nuốt vào bụng.

Cái lạnh ẩm ướt nhanh chóng chiếm lấy hành lang không quá chật hẹp. Giữa khung cảnh tối mờ, Thời Kim Lam nhìn chằm chằm ba dòng nội quy hai giây rồi dò hỏi: “Nếu quay đầu lại thì sao?”

Tiếng “Khà khà” đột nhiên dừng lại, hẳn là do kẻ kia không ngờ Thời Kim Lam sẽ có gan hỏi ngược lại mình.

Không có khăn choàng cổ bảo vệ nên Thời Kim Lam càng thấy rõ cái lạnh sau cổ hơn, khiến tầng da gà vừa biến mất lại nổi lên.

Bỗng nhiên Thời Kim Lam cảm thấy có nước rơi lên cổ mình. Thứ nước ướt lạnh ấy chậm rãi chảy trượt từ tai cô xuống...

Dinh dính, trơn trượt, tanh hôi.

Ma nữ phát hiện cơ thể cô cứng đờ thì bật cười khanh khách: “Thì sẽ chết đấy...”

Thời Kim Lam mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nhẹ, tuy không nặng nhưng khi phát tác thì sẽ khá chí mạng. Cả người cô thấy rất khó chịu, lập tức đưa tay mò mẫm khăn tay dự phòng trong túi, thuần thục giũ khăn rồi lau sạch cổ.

Tiếng cười khằng khặc quỷ quái dừng lại, ma nữ trợn trừng mắt nhìn cánh tay trắng nõn chỉ cách mặt mình một chút đang bất mãn lau cổ, cứ như đang lau thứ gì bẩn thỉu lắm.

Giọng nói ảm đạm lạnh lẽo của ma nữ vang lên: “Cô đang làm gì vậy?”

Ánh sáng mờ nhạt hắt vào khung cửa sổ cầu thang khiến cho cái bóng của một người, một ma chồng lên nhau. Ánh mắt Thời Kim Lam khựng lại, chậm rãi rút tay về, lạnh nhạt nói: “Đang tìm đường chết đấy.”

Ma nữ ngẩn ra. Đột nhiên một chiếc chân dài lao tới với tốc độ bàn thờ, trực tiếp đá thẳng vào cơ thể đẫm máu của cô ta. Gót giày bốt mùa đông không cứng lắm, nhưng thứ khiến ma nữ không chống chọi nổi chính là lực chân của Thời Kim Lam.

Sức lực của một nữ sinh cấp ba bình thường sao có thể lớn đến vậy?

“Ầm” một tiếng, ma nữ đập thẳng vào cửa sổ cầu thang.

Thời Kim Lam thu chân lại, vươn tay ném chiếc khăn tay dính máu hôi tanh về phía ma nữ. Cô chẳng thèm liếc nhìn ma nữ lấy một cái, xé tờ nội quy dán trên cửa ký túc xuống rồi vo tròn nhét vào túi, nói một câu cho có lệ: “Cứu mạng với.”

Ma nữ: “...”

Quần chúng hóng hớt vừa nối đuôi nhau vào phòng livestream: “...”

Ngài tôn trọng ma quỷ quá ạ.

– Phòng livestream số 54088 –

Phòng phát sóng trực tiếp vừa mới mở mười phút trước. Khán giả cũng chẳng xa lạ gì trò chơi livestream “Ác mộng” này. Ba ngày trước, trò chơi thông báo vừa thu nhận một nhóm người chơi mới. Trước khi nhóm người chơi mới bắt đầu livestream, đã có rất nhiều khán giả thích xem lính mới bị hành hạ lót dép hóng ở đây.

Mà lúc này, lượng khán giả ít ỏi trong phòng livestream số 54088 đều đồng thời im lặng. Một lúc lâu sau mới có vài bình luận hiện lên.

[Trông cô ấy qua loa vãi...]

[Câu cứu mạng kia mỉa mai thấy sợ...]

[Cú đá xoay người kia cũng hơi hơi đẹp trai đó~]

[Đẹp trai cũng vô dụng, cô ấy làm lơ lời nhắc không được quay đầu lại của quái vật trong màn kìa, chắc chắn không sống qua nổi đêm nay]

——

Thời Kim Lam đối phó ma nữ một cách qua loa xong thì xoay người bước vào hành lang ký túc tối om trên tầng bốn.

Ở đây chẳng có gì đáng sợ. Ngược lại là sau khi rời khỏi lầu cầu thang, bóng đêm vô tận và cảm giác ướt lạnh khó tả kia đều dần dần biến mất, tầm mắt vốn mờ mịt trở nên rõ ràng.

Ánh trăng núp sau tầng mây nơi chân trời, một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến bầu không khí trong hành lang ký túc trở nên sinh động, chân thực hơn, đồng thời cũng khiến Thời Kim Lam phải đưa tay kéo cổ áo khoác lông lại.

Tiếng xào xạc khi da thịt ma sát với mặt đất phía sau đã biến mất, cứ như thể tầng lầu này và khu cầu thang kia là hai thế giới độc lập khác nhau.

Phóng tầm mắt ra xa, một dãy cửa phòng ký túc đều đang đóng chặt, không có lấy một tia sáng len lỏi qua khung cửa sổ, tựa như tất cả mọi người đều đang chìm trong đêm tối.

Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên từ khu vực cầu thang khác của ký túc xá. Thời Kim Lam đột ngột nhìn sang.

Đó là một giọng nữ, nhưng sự sợ hãi đã khiến người hét lạc giọng nên cô không thể chắc chắn đó có phải Vưu Tri Vi hay không.

Thời Kim Lam lập tức chạy qua đó, nhưng ngay khi cô vừa cất bước thì tiếng tích tắc quen thuộc của chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ vang lên bên tai cô, một áp lực vô hình đột nhiên đè lên người cô.

Tần suất âm thanh bánh răng quay vòng bất chợt trở nên dày đặc, dồn dập hơn. Tiếng động vang vọng bên tai như muốn đâm vào màng nhĩ khiến cô cảm thấy cực kỳ trống vắng và choáng váng.

Thời gian như bị dồn nén thành một khúc, rồi lại bị kéo dài thành cả nghìn năm ánh sáng đằng đẵng trong tích tắc.

Chẳng biết bao lâu thì cảm giác chóng mặt ấy mới kết thúc. Thời Kim Lam thở ra từng hơi nặng nề, vô thức giơ tay đè lên huyệt thái dương. Nhưng tay cô chỉ mới đưa lên thì đã nghe thấy một âm thanh điện tử cứng nhắc lạnh như băng vang lên, “Đăng nhập trò chơi thành công. Người chơi 54088 thân ái, chào mừng cô đến với “Thế giới ác mộng”.”

Bàn tay vừa chạm vào huyết thái dương của Thời Kim Lam đột nhiên khựng lại, trong đầu như xuất hiện một bàn tay vô hình vò nát mọi suy đoán của cô, hệt như lúc cô tùy tiện vò nát tờ giấy nháp vô dụng rồi lạnh lùng ném vào thùng rác vậy.

Không phải gặp ma, cũng chẳng phải nằm mơ, càng không phải trò chơi khăm của kẻ nào.

Âm thanh điện tử kia chẳng cho cô thời gian tự hỏi mà đã vang lên một lần nữa.

“Đã khởi tạo dữ liệu ban đầu của người chơi mới, số liệu chi tiết như sau...”

[Họ tên người chơi: Thời Kim Lam]

[Mã số người chơi: 54088]

[Cấp bậc người chơi: Cấp 0]

[Giá trị sinh mạng: 100/100]

[Giá trị tỉnh táo*: 100/100]

[Trạng thái bất thường: Không]

[Kỹ năng trời sinh: Bình tĩnh tuyệt đối. Lưu ý: Với tư chất trời cho đầy xuất sắc này, cho dù có bị boss ngồi vào mặt thì bạn cũng có thể bình tĩnh say hello]

[Kỹ năng cá nhân: Không. Lưu ý: Tức là bạn vô dụng quá chứ gì]

*Bản gốc là “Giá trị SAN” – Một khái niệm bắt nguồn từ trò chơi Call of Cthulhu. Có thể coi giá trị này như khả năng tỉnh táo của người chơi trước các sự việc siêu nhiên. Ví dụ khi người chơi gặp phải các hiện tượng siêu nhiên hoặc một hiện tượng kinh dị kích thích đến tinh thần của họ thì giá trị SAN sẽ giảm xuống, lúc này nếu kẻ địch sử dụng đòn tấn công rối loạn tinh thần thì sẽ dễ dàng thành công hơn. ( truyện trên app T Y T )

 

Thời Kim Lam nhìn chằm chằm hai dòng lưu ý nọ, có điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói hay không.

Cô không muốn bị boss ngồi vào mặt.

Với cả, dòng lưu ý thứ hai có liên quan tới công kích cá nhân, xin hỏi nút báo cáo ở đâu ạ?

Hiển nhiên hệ thống sẽ không cung cấp nút báo cáo, mà lại nhanh chóng chuyển sang quy trình tiếp theo.

“Nhập dữ liệu người chơi số 54088 thành công, chúc mừng người chơi mở khóa màn chơi tân thủ, thông tin màn chơi như sau...”

[Tên màn chơi: Trường cấp ba Văn Nhã]

[Loại hình: Sinh tồn trong ngôi trường ma quái]

[Độ khó: Trung bình]

[Thời hạn: 48 tiếng]

[Chi tiết nhiệm vụ: Bạn tên là Trương Tiểu Thục, là một học sinh bình thường của lớp 12A4 trường THPT Văn Nhã. Rạng sáng ngày 23 tháng 12 hôm nay, khi bạn rời khỏi phòng tự học thì gặp một ma nữ ở lầu ký túc tầng bốn, thế là hét to một tiếng “Có ma” (gạch bỏ), thế là đạp cô ta một cú rồi chuẩn bị trở về phòng ký túc số 404]

[Manh mối nhiệm vụ số 1: Ánh trăng sáng đầu giường]

[Yêu cầu nhiệm vụ: Đọc diễn cảm bài thơ “Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh” trước ánh trăng sáng vào giờ Tý tối nay]

Thời Kim Lam: “...”

Có phải cái hệ thống này bệnh nặng lắm rồi không? Thời đại nào rồi mà còn dùng giờ Tý? Khinh cô không có thường thức văn hóa à? Nhưng chẳng phải “Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh” thì không có tính khiêu chiến chút nào hả? Ít nhất cũng phải là “Tỳ bà hành” chứ!

Thời Kim Lam châm chỉa thì châm chỉa thế thôi, nhưng cô còn chưa ngu đến mức khiêu khích hệ thống để nó phát nhiệm vụ địa ngục đọc diễn cảm “Tỳ bà hành” thật.

Khả năng tiếp thu của cô khá tốt, cho dù mọi chuyện trở nên thế này thì cô vẫn đoán được tình trạng hiện giờ là thế nào. Trong lúc vô tình, cô đã đăng nhập vào trò chơi “Thế giới ác mộng”, và con “ma nữ” vừa rồi hẳn là món khai vị của màn chơi này.

Thế loại của màn chơi này là trường học ma quái, vậy có lẽ tiếp theo sẽ là sự kiện “gặp ma”. Ngoài ra từ hai chữ “sinh tồn” đằng trước thì rất có thể là sau này sẽ có người chết.

Nghĩ tới đây, Thời Kim Lam cảm thấy bóng tối đang vây lấy mình và chiếm đóng trong đầu bỗng như thủy triều rút đi. Sự im ắng lạnh giá của đêm đông lặng lẽ xâm chiếm khắp tầng ký túc xá.

Cô chợt nhớ đến tiếng thét chói tai mình nghe khi nãy, lập tức mở mắt ra...

Một cặp mắt trợn to như chuông đồng chạm phải hai mắt cô, tròng mắt chậm rãi di chuyển. Ngay khi hơi thở cả hai giao thoa, những tơ máu hằn lên tròng trắng mắt bỗng nhiên co giật như những con giòi đỏ rực.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play