– Phòng livestream số 54088 –
[Chậc, lâu lắm rồi chưa thấy người chơi nào hăng hái tìm đường chết như vậy, lần trước là ai ấy nhỉ? Chỉ nhớ lúc người đó chết thảm dữ lắm]
[Tuy tôi đánh giá cao 54088, nhưng lần này cô ấy hành động ngu xuẩn thật sự. Cách tốt nhất để sinh tồn trong nhiệm vụ giới hạn địa hình đó chính là hạ thấp sự hiện diện của mình xuống thấp nhất có thể. Kết quả cô ấy lại làm ngược lại, cứ như sợ NPC không bắt được mình ấy (Đã ẩn)]
[Tôi xem số liệu màn chơi rồi, tỉ lệ người chơi sống sót sau khi bị dì quản lí ký túc xá thù hận không quá 3.1%. Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy một người chơi mới thú vị, mà nhanh vậy đã sắp chết rồi à? (Đã ẩn)]
[Đừng nói là cô ta ỷ mình từng đá văng ma nữ nên nghĩ mình có thể đánh thắng dì quản lí ký túc đó nha? Hai NPC này, một kẻ phụ trách dọa người, một kẻ phụ trách giết người, có thể giống nhau được chắc? Quả nhiên không nên đặt nhiều hy vọng trên người chơi mới mà (Đã ẩn)]
[Tôi đã nghĩ xong phải biên tập cảnh bị vả mặt của cái loại người chơi lúc nào cũng nghĩ mình giỏi giang thế này lâu rồi, có thể bổ sung vào tư liệu của tôi]
Tiếng huýt sáo kia của Thời Kim Lam hiển nhiên chẳng phải đòn khiêu khích ngu ngốc gì. Ngược lại, cô đã nghĩ ra kế hoạch cụ thể rồi.
Nhiệm vụ chạy trốn này xuất hiện quá đột ngột nên cô không kịp chuẩn bị gì nhiều. Cô còn chẳng ngờ tới những người chơi khác cũng sẽ bị kéo vào trong nhiệm vụ.
Tuy trạng thái tinh thần của Đào Hân đã ổn định hơn, nhưng vẫn sẽ rất nguy hiểm nếu bị dì quản lí ký túc đuổi giết thật. Tiếng huýt sáo của cô chưa chắc có thể khiến dì quản lí ký túc ghim chặt mình, nhưng ít ra cũng có ích hơn là không làm gì.
Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, chắc chắn dì quản lí ký túc sẽ ưu tiên đuổi giết cô, tỉ lệ Đào Hân gặp nguy hiểm sẽ giảm xuống. Nếu cô là người kích hoạt nhiệm vụ, vậy để cô gánh chịu nhiều nguy cơ hơn cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Hơn nữa Thời Kim Lam đã nghĩ sẵn phải vượt qua ba mươi phút dài đằng đẵng này thế nào rồi.
Cô nhìn Đào Hân sau lưng mình, nhưng một người sống sờ sờ vừa rồi còn đứng bên cạnh cô đã biến mất.
Khả năng quan sát của Thời Kim Lam khá nhạy bén, thế nhưng cô không hề nghe thấy tiếng động Đào Hân rời đi, thế là đáy lòng chợt chùng xuống.
Tuy nhiên cũng chỉ chốc lát thôi, cô đã đoán được nguyên nhân Đào Hân biến mất, sắc mặt nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Cô tắt điện thoại, lui lại vào khu vực ký túc xá của tầng bốn, sau đó chạy từng bước thật nhanh, thật khẽ tựa mèo con về phía khu cầu thang phía Nam.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nếu như ba mươi phút này chỉ dùng để người đuổi ta chạy thì quá lãng phí, cô vẫn còn nhớ mục đích khi mình ra ngoài sáng nay.
Khả năng cao là Đào Hân đã bước vào không gian nhiệm vụ rồi. Dì quản lí ký túc xá lại chỉ có một, ba mươi phút vốn chẳng đủ để bà ta lùng sục nguyên tòa ký túc để bắt người chơi.
Cho nên để công bằng, mỗi người chơi sẽ xuyên vào một không gian song song. Mà ở trong mỗi không gian song song đó đều có một dì quản lí ký túc xá.
Dù là thế thì việc tìm một người trong tòa ký túc xá rộng như vậy cũng chẳng dễ, ngay từ đầu trò chơi này đã không công bằng với dì quản lí ký túc rồi.
Thời Kim Lam đang suy tư thì nghe thấy âm thanh vật gì đó bị kéo lê ma sát với bậc thang, phát ra những tiếng “Thùng thùng” đầy nặng nề, cứ như có ai đang nện búa xuống đất một cách đầy bất mãn vậy.
Là dì quản lí ký túc đang đi lên lầu.
Cô nhanh chóng bước vào lầu cầu thang phía Nam. Đúng như cô dự đoán, nữ sinh tử vong hôm qua đã xuất hiện ở khu vực này.
Trên cầu thang vẫn còn vết máu chẳng biết là của ma nữ hay là của nữ sinh kia. Tờ nội quy ký túc vẫn còn dán trên cửa vào, có lẽ nữ sinh kia vì quá hoảng sợ nên không phát hiện.
Vết máu dẫn đường lên trên, dưới ánh sáng mờ ảo, trông nó như dấu chân do sinh vật không tên nào đó để lại, dụ dỗ con người phát hiện dấu vết mò vào vực sâu của cái chết.
Thời Kim Lam vừa quan sát vừa đi lên lầu, phát hiện một dấu tay máu rất nhạt trên lan can bằng sát. Dấu tay không hoàn chỉnh, những nét chỉ tay và vân tay đều bị đứt đoạn.
Vết máu dẫn đến cửa vào tầng năm thì không thấy nữa, có lẽ nữ sinh đã đi lên hành lang tầng năm.
Ma nữ từng nói sân thượng ở trên tầng tám, tức là phải đi thêm hai tầng nữa. Nhưng Thời Kim Lam không tiếp tục đi lên mà bước vào tầng năm.
Tầng năm cũng tương tự tầng bốn, nguyên một dãy cửa phòng đều đóng chặt kín. Làn sương sớm mờ mịt phủ lên chúng tạo nên cảm giác lạnh lẽo đến lạ, tựa như sẽ có quái vật với cái miệng to như chậu máu xông ra từ sau mỗi cánh cửa để kéo người ta vào trong bất cứ lúc nào.
Hành lang tầng năm không có vết máu. Thời Kim Lam bước thật nhanh về phía cửa thông tới khu vực cầu thang chính giữa, hơi thở vẫn đều đều. Cánh cửa mở một nửa, lối vào chỉ đủ cho nhiều nhất hai người đi sát cạnh nhau bước qua. Nửa cánh cửa còn lại đã bị khóa từ trên xuống dưới, nếu muốn mở thì sẽ tạo ra tiếng ồn.
Thời Kim Lam không vội trốn vào một căn phòng ký túc nào đó. Bởi nếu như dì quản lí ký túc có khả năng định vị vị trí của cô thì việc trốn vào phòng chẳng khác gì đang tự chặn đường lui của mình.
Trước khi tiến hành bước tiếp theo, cô phải xác định giả thiết này có đúng hay không đã.
Vì vậy Thời Kim Lam nhẹ nhàng mở hờ cửa thông vào khu vực ký túc xá, sau đó lùi lại hai bước, dựa lưng vào bức tường đối diện cánh cửa, lắng tai nghe tiếng “thùng thùng” gai óc ngoài cầu thang và nhẩm đếm.
81, 82, 83, 84...
Dừng lại.
Bậc thang thứ 84.
Đêm qua cô đã thử đếm, có tổng cộng 84 bậc thang từ tầng ba lên tầng bốn. Vừa rồi khi cô đứng từ lan can nhìn xuống, có thể xác định dì quản lí ký túc đang kéo lê thứ gì đó ở dưới tầng một. Âm thanh “thùng thùng” đã vang lên 84 lần, từ đó có thể suy đoán hiện tại bà ta đang đứng ở cửa cầu thang tầng bốn.
Thời Kim Lam ngừng thở, đợi chờ hành động kế tiếp của dì quản lí ký túc. Nhưng mãi đến khi cô đếm hết năm giây thì vẫn không nghe thấy âm thanh “thùng thùng” nào.
Đáy lòng cô chùng xuống, sau đó không chút do dự đột ngột nhấc chân chạy về khu cầu thang phía Nam.
Ngay tại khoảnh khắc cô xoay người, một sức lực kinh hoàng đập lên sau cánh cửa đang khép hờ!
Chiếc rìu sắc bén lập tức xuyên thủng cánh cửa sắt, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng bạc làm nổi bật những vệt máu đen đọng bên trên.
Mẹ nó!
Hiếm khi thấy Thời Kim Lam muốn mắng người như vậy. Dì quản lí ký túc xá khó đối phó hơn cô tưởng rất nhiều, còn biết chơi trò chiến tranh tâm lý nữa chứ.
Bà ta cố ý kéo lê chiếc rìu lên lầu khiến người khác vô thức mặc định bà ta sẽ luôn tạo ra âm thanh “thùng thùng” đó trong suốt quá trình di chuyển. Thậm chí còn cố tình thả chậm động tác để tạo ra một tín hiệu giả rằng bà ta hành động rất chậm chạp.
Khi tới tầng bốn, âm thanh đột nhiên biến mất khiến người chơi lầm tưởng bà ta không thể định vị vị trí của họ. Nếu không phải Thời Kim Lam phản ứng nhanh nhạy thì lưỡi rìu bất ngờ xuất hiện kia chắc chắn sẽ chém vào mặt cô.
Khu cầu thang phía Nam và khu cầu thang chính giữa không cách xa nhau lắm, Thời Kim Lam chỉ mất ba giây ngắn ngủi là đã chạy vào trong lầu cầu thang được. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô nghe thấy âm thanh chói tai khi chiếc rìu được rút ra khỏi cửa sắt, thế nhưng lại không rời khỏi tầng năm ngay mà lại bình ổn hơi thở, sau đó áp tai vào mặt tường lắng nghe.
Một rìu vừa rồi đã khiến cô lập tức nhận ra dì quản lí ký túc xá biết cô đang ở sau cửa, nhưng khi nhớ lại vị trí rìu chém vào và động tác thu rìu chậm chạp của bà ta, cô bỗng nhiên nảy ra một suy đoán khác.
Vừa rồi cô đã chọn chỗ đứng rất cẩn thận, không ngay sau cửa mà là dựa vào tường. Nếu dì quản lí ký túc xá có thể xác định vị trí của cô thật thì chắc chắn phải biết chiếc rìu không thể chém đến tận bức tường, ngược lại nếu bà ta làm vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, bỏ qua một cơ hội chém trúng mục tiêu.
Hành động vung rìu chém thẳng vào cửa lại càng giống một lời đe dọa thăm dò hơn. Nếu lúc đó cô đang trốn trong một góc âm thầm theo dõi dì quản lí ký túc thì đầu óc căng thẳng sẽ rất hồi hộp. Mà ngay khi ấy, phải có đến 90% khả năng là một rìu kia sẽ khiến cô không phản ứng kịp nên hoảng sợ phát ra tiếng ồn, chủ động cho bà ta biết phương hướng cần tới tiếp theo.
Vậy nên dì quản lí ký túc xá không thể xác định vị trí cụ thể của cô, nhưng bà ta lại biết chính xác cô đã lên tầng năm.
Thời Kim Lam rất tự tin vào bản thân, cô chắc chắn mình không hề phát ra âm thanh để lộ vị trí trong suốt quá trình hành động.
Vậy nên chỉ còn lại một khả năng.
Cô áp tai lên tường, nghe thấy tiếng chiếc rìu bị kéo lê trên mặt đất, tiếp đó là một tiếng “Két” cực kỳ chói tai.
Cửa một căn phòng ký túc bị mở ra.
Cô thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.
Là số tầng.
Dì quản lí ký túc xá có thể biết cô đang ở tầng nào.
Chỉ có vậy thì trò chơi trốn tìm này mới tương đối công bằng cho cả hai. Nếu không cho dù dì quản lí ký túc có lang thang khắp dãy ký túc xá để tìm cô thì cô cũng có thể ung dung trốn thoát khỏi bà ta trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Như vậy lại không phù hợp với nguyên tắc công bằng của trò chơi.
Vừa rồi cô cố ý mở hờ cửa thông vào ký túc xá, vừa hay chứng minh được suy đoán của mình là đúng.
Nếu dì quản lí ký túc xá cứ tiếp tục kéo lê chiếc rìu, bước đi chậm rãi trong lầu ký túc xá thì ai nấy đều vui mừng, cuộc đuổi bắt này cũng chẳng còn khó khăn nữa.
Khi dì quản lí ký túc xá đi lên tầng năm có thể nhìn thấy dấu vết có người đi vào khu vực ký túc xá, thế nhưng bà ta không vào lục soát thử mà lại đuổi theo cô ngay, chứng tỏ bà ta có thể định vị vị trí của cô.
Dì quản lí ký túc xá không ngu, sau khi đi vào mà không thấy ai thì nhất định sẽ biết mình đã trúng kế, nhưng việc lục soát lại rất tốn thời gian.
Một tầng ký túc có khoảng 15 căn phòng. Giả sử mọi chuyện xảy ra nhanh nhất có thể, khi dì quản lí ký túc xá phát hiện trong các căn phòng không có ai thì sẽ lập tức đến khu vực cầu thang tìm kiếm, vậy cô có thể trốn được hai, ba phút.
Cách một đoạn hành lang không dài, chiếc rìu sắc bén chém mạnh vào cánh cửa gỗ. Tiếng sợi gỗ đứt gãy truyền vào tai, nếu đổi thành người khác thì có lẽ tim đã đập loạn xạ rồi.
Nhưng Thời Kim Lam nghe thấy tiếng động này thì lại thấy yên tâm cực kỳ. Dì quản lí ký túc xá càng tạo ra nhiều âm thanh thì càng không đáng sợ. Nếu như tiếng động dừng lại thì khi đó mới là lúc nên sởn tóc gáy.
Cô đổi sang tư thế khác, tiếp tục áp tai vào tường. Nghĩ đến lý do kích hoạt nhiệm vụ trốn tìm, đáy lòng cô chợt run lên.
Âm thanh kéo lê vật nặng mà ban đầu cô nghe thấy khác với âm thanh kéo lê chiếc rìu lên cầu thang.
Thời Kim Lam suy đoán...
Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, dì quản lí ký túc xá được phép hoạt động tự do trở lại nên muốn nhân dịp trời còn chưa sáng để xử lí thứ bị nhét trong bao tải. Nhưng ngoài dự đoán của bà ta là cô cũng muốn thử tìm kiếm manh mối của nhiệm vụ ẩn, thế là hai người đụng phải nhau.
Thứ bị dì quản lí ký túc kéo lê là gì?
Chẳng lẽ là thi thể của người chơi hôm qua?
Nếu bà ta sợ bị người khác phát hiện thì đáng lẽ không nên đi cầu thang để rồi phát ra âm thanh lớn như vậy.
Còn có nguyên nhân khác chăng? Có lẽ trong bao tải đựng thứ khác.
Đoán đi đoán lại, chẳng bằng đi xem trực tiếp luôn.
Sau khi kết thúc trò chơi trốn tìm, dì quản lí ký túc sẽ quay lại tầng một, tiếp tục xử lý công việc còn dở dang. Cô cũng không thể tiếp cận bao tải kia ngay trước mắt dì quản lí ký túc được.
Nghĩ vậy, Thời Kim Lam vừa lắng tai nghe động tĩnh bên trong hành lang, vừa đến gần lan can nhìn xuống dưới. Ánh sáng trong lầu cầu thang mờ tối khiến cô chẳng thể thấy rõ dưới tầng một có thứ gì.
Ngay lúc cô chuẩn bị lùi lại thì đột nhiên phát hiện âm thanh ma sát chói tai của chiếc rìu đã biến mất, và có một bóng đen đang chậm rãi phủ lên phía sau cánh cửa thông vào khu vực cầu thang.