Lời nói của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng Thời Kim Lam tin tưởng Vưu Tri Vi.

Đào Hân cũng nhận ra cách hai người nhìn nhau ăn ý hơn người lạ nhiều, vì vậy đoán được cả hai có quen biết từ trước.

Trong ba người chỉ có mình là người ngoài, vì vậy Đào Hân không muốn bị các cô nghi ngờ, vội vàng nói: “Tôi không lừa cô đâu. Bà ta cứ đứng bên ngoài gõ cửa đợi tôi ra ngoài thật mà. Chỉ... Chỉ là tôi không dám ra...”

Cô ta run rẩy ôm lấy mình, cố gắng kìm lại nỗi buồn tủi trong lòng: “Tôi trốn trong phòng ký túc, nhớ trước đó cô từng dặn nếu gặp phải nguy hiểm thì phải mua vật phẩm phòng thân trong cửa hàng ngay. Nhưng tới khi trò chơi kết thúc thì bà ta vẫn không bước vào phòng, vật phẩm tôi mua cũng chẳng dùng đến.”

Để chứng minh bản thân không nói dối, cô ta còn lấy một con thú nhồi bông hình tắc kè hoa to khoảng bàn tay từ túi ra.

Đây là vật phẩm có giá cao nhất cô ta mua được trong cửa hàng ác mộng, có tác dụng tàng hình, khi dùng có thể giúp người chơi hòa làm một với khung cảnh xung quanh. Bởi vì đây là vật phẩm phẩm chất bình thường nên thời gian tàng hình chỉ kéo dài ba phút, có giá 600 đồng tiền ác mộng.

Thời Kim Lam chăm chú nghe cô ta nói hết, xong cười bảo: “Tôi không nghi ngờ cô, cất vật phẩm vào đi đã.”

Ánh mắt cô rất chân thành, thậm chí ngay cả cô gái mới tới cũng phải ngạc nhiên nhìn sang cô với ánh mắt khó hiểu. Đào Hân thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Thời Kim Lam đỡ cô ta đứng dậy, liếc nhìn trấn an Vưu Tri Vi đang nghi hoặc, sau đó hỏi Đào Hân, “Cô trốn trong phòng ký túc nào?”

Đào Hân lập tức đáp: “Phòng số 404.”

Cô ta chủ động giải thích: “Cô đột nhiên biến mất nên tôi rất hoảng sợ, lại không dám đi vào phòng ký túc khác nên mới quay lại phòng số 404.”

Trong lúc nói, khoang mũi cô ta phát ra những tiếng sụt sịt, gương mặt lại hiện ra cảm xúc may mắn sau khi thoát chết, “Tôi cứ nghĩ mình phải chết chắc rồi.”

Thời Kim Lam gật đầu, có vẻ đã tin vào lời giải thích của cô ta. Sau đó, cô đưa mắt nhìn sang Vưu Tri Vi, “Vừa rồi cậu lên đây không gặp ai à?”

Vưu Tri Vi hiểu cô đang ám chỉ dì quản lí ký túc xá, thế là lắc đầu. Trong mấy phút cuối cùng của trò trốn tìm, cô ấy đã xuống tầng một “thăm hỏi” dì quản lí ký túc xá. Sau đó trò chơi kết thúc, bà ta cũng đột nhiên biến mất. Cô ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định lên lầu tìm Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam giơ tay ra dấu ok, lại quay đầu nói với Đào Hân: “Khoảng một tiếng nữa mới tới tám giờ, cô có muốn về phòng ký túc nghỉ ngơi một lúc không?”

Đào Hân lập tức lắc đầu. Cô ta bị chặn trong phòng ký túc một mình suốt nửa tiếng đồng hồ đến nổi ám ảnh luôn rồi, có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không chịu quay về đó một mình nữa đâu.

Thời Kim Lam liền nói: “Tôi đói rồi, rời khỏi đây để tìm chỗ nào ăn sáng đã.”

Còn chưa dứt lời thì bụng cả ba đã réo lên.

Tự dưng bị kéo vào trò chơi, còn bị hù dọa mất mấy lần. Bây giờ tinh thần đã ổn định lại, cái bụng lập tức ngoi lên biểu tình.

Trong lầu ký túc xá đương nhiên chẳng có chỗ nào có thức ăn, Vưu Tri Vi nói: “Qua căn tin xem thử ha?”

Đào Hân tái mặt nói: “Đồ trong căn tin có ăn được không? Tôi nhớ cửa hàng ác mộng có bán thức ăn.”

Thời Kim Lam: “Qua đó xem thử đã.”

Không phải là cô tiếc tiền mua thức ăn, mà là do trường cấp ba Văn Nhã rộng như vậy, mỗi khu vực đều có tầm quan trọng riêng. Hiện tại các cô có thời gian thì tốt nhất nên đi thăm dò, cố gắng làm quen với toàn bộ khuôn viên trường, lỡ đâu nhiệm vụ kế tiếp có cần thì cũng không lúng túng.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Mặt trời ngoi lên từ phía Đông dường như đã xua đi mọi lạnh lẽo và u ám, cái lạnh bao trùm khắp cầu thang đã biến mất, khiến những dấu vết còn sót lại càng rõ ràng hơn.

Khi xuống tầng một, Thời Kim Lam nhìn thấy dấu vết kéo lê vật nặng để lại rất nhiều vệt máu.

Cô quay đầu nhìn sân phơi quần áo nằm giữa hai dãy A, B của tòa nhà số 4. Cái sân này được thiết kế lồi ngược ra, bên hành lang cho học sinh đi lại có một cây mận sai đầy hoa. Giữa những cánh hoa mềm mại trắng muốt, quả mận hệt như giọt mực đỏ sậm tô điểm cho nàng tiên hoa yêu kiều, xinh đẹp.

Mà bên dưới tán cây mận chính là một bồn hoa hình tròn, ở giữa có một vũng máu vung tung tóe. Trải qua một đêm đầy gió, vết máu đã khô lại, phải nhìn kỹ thì mới thấy được chút máu thịt mơ hồ.

Vẻ đẹp xa hoa, lộng lẫy trái ngược với cảnh tượng đẫm máu, kinh hoàng, như đánh mạnh vào thị giác người nhìn. Đào Hân khẽ hét lên, vội che miệng quay người chẳng dám nhìn thêm.

Lúc nãy khi Vưu Tri Vi giao lưu vở kịch “đố anh bắt được em” với dì quản lí ký túc xá ở tầng một thì cũng đã thấy cảnh tượng này. Tuy mới đầu cô ấy cũng khiếp sợ, buồn nôn, nhưng phản ứng đỡ hơn Đào Hân nhiều, dù vậy cô ấy vẫn quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Thời Kim Lam đưa tay đè lên bụng, băn khoăn nhìn chằm chằm bồn hoa. Tuy nhiên xung quanh không hề có dấu vết kéo lê hay dấu chân của người tới gần, trông cứ như thi thể của nữ sinh nọ đã biến mất vào hư không.

Sau khi xác định không bỏ sót thứ gì, cô đuổi theo hai người đã rời đi.

Mới bước được vài bước, cô bỗng nhìn thấy quầy đăng ký ở tầng một ký túc xá. Bên trong phòng trống không, chẳng thấy dì quản lí ký túc xá đâu. Có một quyển sổ đăng ký được đặt trên bục nhỏ bên cạnh cửa sổ, nhưng bên trên chẳng viết gì, chỉ có dấu vết cho thấy có vài tờ giấy đã bị xé.

Ở bên ngoài, có một bảng thông tin nhân viên được dán trên tường. Thời Kim Lam định bước lại xem thử, nhưng mới quay đầu lại thì đã thấy dì quản lí ký túc chẳng biết xuất hiện ở quầy đăng ký từ lúc nào, hiện đang nhìn chằm chằm mình.

Bà ta đang đứng dựa sát vào bức tường bên cạnh cửa kính với một tư thế cực kỳ quái dị. Bởi vì bà ta dựa rất sát nên vừa rồi khi bà ta đi vào, cả ba người không phát hiện sự tồn tại của bà ta. Nếu không phải Thời Kim Lam vừa xoay người lại, tạo thành một góc với cửa kính giúp cô nhìn vào được thì chắc là đã không phát hiện bà ta.

Bà ta trợn mắt to hết cỡ khiến viền mắt hẹp phải cố gắng níu giữ dây thần kinh nối liền với nhãn cầu, để hai mắt không rơi ra ngoài.

Thời Kim Lam tươi cười rạng rỡ: “Dì ạ, buổi sáng tốt lành, bọn em đang đi học.”

Cô vẫy tay cực kỳ tự nhiên, sau đó nhanh chóng kéo Đào Hân đang ngây ra như phỗng và Vưu Tri Vi đang bày ra vẻ mặt “không hổ là cậu” rời đi.

Cơn gió lạnh lẽo ngày đông thôi qua khiến ba người run lên.

Thời Kim Lam đưa mắt nhìn lại, phát hiện có mấy học sinh đang đi lại trong trường. Bọn họ đều mặc đồng phục giống hệt Nhạc Yểu Yểu trong bức ảnh kia, gương mặt ai nấy đều mờ nhòe, nhìn chằm chằm ba người bọn họ. Có vẻ đây là NPC bình thường trong màn chơi.

Ba người di chuyển tới căn tin theo đứng kế hoạch ban đầu, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bánh bao mới ra lò. Có rất nhiều NPC học sinh cũng tới đây ăn sáng. Nếu không tính gương mặt mơ hồ của bọn họ thì cảnh tượng lúc này chẳng khác gì căn tin trường học bình thường.

Vì đề thận trọng, ba người quyết định mua bữa sáng trong cửa hàng ác mộng. Sữa đậu nành và bánh bao tốn tổng cộng 50 đồng tiền ác mộng, rất đắt.

Thời Kim Lam vừa ăn bánh bao vừa hỏi Vưu Tri Vi, “Lúc cậu đi qua tầng một ký túc xá có thấy một bao tải không?”

Vưu Tri Vi đang ăn bánh bao bỗng khựng lại, “Mình đề nghị lát nữa cậu hẵng thảo luận vấn đề này với mình.”

Thời Kim Lam lập tức hiểu ý, nói sang những chuyện mình đã gặp từ hôm qua đến giờ, xong lại hỏi: “Cậu bảo dì quản lí ký túc xá đã vác rìu chém nát cửa phòng ký túc phải không? Lúc đó cậu đang trốn trong phòng nào?”

Vưu Tri Vi suy nghĩ một lát, “Hình như là 203. Mình chạy, bà ta đuổi khắp nửa vòng ký túc xá, cuối cùng mệt quá nên không chạy nổi nữa, lại nghĩ chỉ còn vài phút cuối thôi nên mình quyết định trốn đại vào một căn phòng nào đó. Ai ngờ cây rìu của bà ta lại sắc đến thế, chém nát cả cửa sắt...”

Chỉ nói thôi mà Vưu Tri Vi vẫn còn thấy sợ. Tình huống khi ấy cấp bách nên cô ấy mới nghĩ đến việc sử dụng vật phẩm tắc kè hoa, sau đó mạo hiểm chạy ra khỏi phòng ký túc ngay dưới mắt dì quản lí ký túc.

Cô ấy tóm tắt lại những gì mình đã trải qua. Nhân vật cô ấy thủ vai cũng là “Trương Tiểu Thục”, sống ở phòng ký túc số 404. Nhưng nhiệm vụ cốt truyện số 1 mà cô ấy nhận được lại không giống Thời Kim Lam, cũng chẳng gặp người chơi nào khác.

Sau khi kể xong, cô ấy thấy Thời Kim Lam đang suy tư gì đó, động tác uống sữa đậu nành cũng chậm lại.

Sau vài giây im lặng kéo dài, hai người đồng thời giương mắt, đồng thanh nói: “Phòng ký túc số 404!”

Đào Hân nãy giờ chỉ tập trung nghe hai người nói chuyện, sau khi nghe xong thì cảm giác đầu mình nảy ra suy đoán gì đó, nhưng lại không nói rõ được đó là suy đoán gì. Thấy hai người đã có kết luận thì nhỏ giọng hỏi: “Hai người nghĩ ra cái gì vậy?”

Vưu Tri Vi đã hiểu ra lý do vì sao bọn họ cùng lựa chọn trốn vào phòng ký túc nhưng kết cục của hai người lại khác nhau, thế là không còn nghi ngờ cô ta nữa, giải thích: “Tuy rằng nhiệm vụ cốt truyện số 1 của ba chúng ta không giống nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung đó là phải thực hiện ở phòng ký túc số 404. Điều này chứng tỏ phòng 404 là một địa điểm rất quan trọng.”

“Tôi trốn vào phòng 203 thì bị tấn công, nhưng cô trốn vào phòng 404 thì lại chẳng bị gì hết. Chứng minh dì quản lí ký túc xá hoặc là không thể, hoặc là không dám bước vào phòng ký túc số 404, vậy nên chỉ có thể nổi điên ngoài cửa.”

“Nói cách khác, phòng ký túc số 404 chính là khu vực an toàn trong trò chơi trốn tìm.” Thời Kim Lam tiếp lời.

Trong lần trốn đầu tiên, cô đã lợi dụng cánh cửa ký túc xá khép hờ để thăm dò dì quản lí ký túc xá, bà ta đã không chút do dự phá cửa để đi vào. Vì vậy cô có thể chứng thực những gì Vưu Tri Vi kể. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nếu Đào Hân không nói dối, vậy có thể kết luận dì quản lí ký túc xá không dám bước vào phòng ký túc số 404.

Hai mắt Đào Hân sáng lên, “Phải ha! Bà ta cứ đợi tôi ra ngoài mãi, trông rất bất mãn nhưng không hề chém nát hay chạm vào cửa phòng.”

“Vậy chúng ta chỉ cần trốn trong phòng ký túc số 404 thì sẽ an toàn rồi!” Cô ta reo lên đầy vui sướng, tựa như đã nhìn thấy tia hy vọng chấm dứt cơn kinh hoàng đời mình.

Thời Kim Lam lập tức dội một xô nước lạnh lên đầu cô ta, “Trong phòng ký túc còn có thứ khác.”

Đào Hân: “...”

Cơn phấn khích trong lòng cô ta lập tức biến mất, lại quay về với vẻ uể oải.

Thời Kim Lam thấy tất cả mọi người đều đã ăn sáng xong thì liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn bốn mươi phút nữa mới tới tám giờ. Cô đưa tay gõ lên bàn một cái, hỏi lại câu hỏi mà vừa rồi Vưu Tri Vi đã né tránh.

“Trong bao tải có thứ gì?”

Vưu Tri Vi vừa ăn sáng xong nên không muốn trả lời cho lắm, nhưng câu hỏi quá cụ thể khiến cô ấy không khỏi nhớ lại những gì mình đã nhìn thấy trong mười giây cuối cùng trước khi trò trốn tìm kết thúc.

Chiếc bao tải màu xanh lặng lẽ nằm dưới chân cầu thang dãy nhà A, màu máu đỏ sẫm đặc sệt rỉ ra tạo thành một vũng máu nhỏ.

Lúc đó cô ấy cũng không muốn đi ngang, nhưng dì quản lí ký túc xá đã vác rìu chặn mất đường lui nên cô ấy đành phải chạy về phía dãy nhà A.

Chiếc bao tải không được buộc lại, bên trong là một đống thứ lộn xộn xếp chồng lên nhau. Khi cô ấy chạy tới, mấy thứ đó lăn ra khỏi bao, xoay vài vòng trên mặt đất, thậm chí còn có một con mắt đang trợn trừng đối diện với tầm mắt cô ấy...

“Là thi thể đã bị chặt thành từng khúc của một chàng trai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play