Thật ra ngăn kéo không chắc chắn lắm, nhưng hành vi bạo lực của Thời Kim Lam đã làm rất nhiều người kinh ngạc.
Đào Hân nghẹn họng nhìn chằm chằm cổ tay trắng muốt và năm ngón tay mảnh khảnh của Thời Kim Lam, lắp bắp: “Cô... Cô làm gì đấy?”
“Tôi không tìm được chìa khóa nên bất đắc dĩ phải làm vậy.” Thời Kim Lam sĩ diện, không dám khai mình tiếc 500 đồng tiền ác mộng mua “chìa khóa vạn năng”.
Đào Hân thấy sắc mặt cô bình tĩnh như thể không biết hành động của mình có gì sai, thế là ngơ ngác “Ừ” một tiếng, xong lại “Ừ” thêm một tiếng nữa như muốn khẳng định.
Ma nữ tối qua... Chắc là... Có lẽ... Đã bị “Trương Tiểu Thục” đánh thật... Nhỉ?
Thời Kim Lam vờ như không thấy ánh mắt hoảng hốt của Đào Hân. Cô mở ngăn kéo, thấy bên trong chẳng có bảo bối gì mà chỉ có một quyển nhật ký màu hồng nhạt, ngoài bìa là dòng chữ nắn nót đề tên Nhạc Yểu Yểu.
Thời Kim Lam trịnh trọng xin lỗi quyển nhật ký một câu rồi mới cầm lên.
Trang tiêu đề có một dòng chữ...
Tôi đắm mình trong bùn lầy, lại được ban cho tia sáng.
Thời Kim Lam khẽ mím môi. Vết mực ở nửa câu đầu đậm hơn, đến nửa câu sau thì nhạt lại, nét bút lại hơi khác nhau, hẳn là không được viết cùng một lúc.
Cô lật sang trang kế, và đúng như dự đoán, đây đúng là một quyển nhật ký. Tuy nhiên có đến khoảng một phần ba nội dung đã bị gạch đi không thể đọc được.
Thời Kim Lam lật tới trang đầu tiên có chữ viết rõ ràng, chậm rãi đọc.
“Ngày 27 tháng 8 năm 2015, thể theo nguyện vọng của XX, tôi đã chuyển tới học ở trường cấp ba Văn Nhã. Giáo viên tạm thời xếp tôi ngồi ở bàn cuối, xung quanh toàn là con trai, tôi chẳng biết phải sống chung với họ thế nào...”
“Ngày 3 tháng 9 năm 2015, tôi và XX nói chuyện với nhau, nhủ rằng phải học tập chăm chỉ, thế nên tôi dọn vào ở trong ký túc xá. Các bạn cùng phòng đều không cô lập tôi, vui quá.”
“Ngày 16 tháng 9 năm 2015, tiến độ của lớp chuyên quá nhanh khiến tôi không theo kịp. Ngày hôm nay giáo viên đặt câu hỏi trong tiết, nhưng tôi không trả lời được...”
“Ngày 27 tháng 9 năm 2015, cuối cùng giáo viên cũng điều chỉnh chỗ ngồi, nhưng hình như bạn cùng bàn mới không thích tôi cho lắm...”
“Ngày 1 tháng 10 năm 2015, hôm nay tôi mời bạn cùng phòng tới nhà chơi, vô tình nghe thấy bọn họ nói tôi vào được lớp chuyên là nhờ gia đình đút tiền... Tôi... Tôi... Tôi không dám phản bác họ...”
“Ngày 2 tháng 10 năm 2015, XX rất bất mãn về thành tích của tôi, muốn thuê gia sư cho tôi. Trông thầy gia sư còn rất trẻ, bài tập nào cũng biết làm!”
“Ngày 8 tháng 10 năm 2015, các bạn cùng phòng đều không nói chuyện với tôi... Thật mệt mỏi...”
“Ngày 9 tháng 10 năm 2015, hôm nay giáo viên lại đặt câu hỏi, tôi đã trả lời được, có hơi tự hào.”
“Ngày 14 tháng 10 năm 2015, ngày hôm nay tôi gặp thầy gia sư ở thư viện. Hóa ra cậu ấy là lớp trưởng lớp 12A9, giỏi quá đi!”
“Ngày 21 tháng 10 năm 2015, dạo gần đây tôi cứ gặp cậu ấy suốt. Cậu ấy dạy tôi rất nhiều thứ, còn hẹn tôi cùng ra thư viện học bài.”
...
“Ngày 12 tháng 12 năm 2015, hôm nay là sinh nhật tôi, và cậu ấy đã tỏ tình tôi. Tôi... Tôi rất phấn khích... Nhưng XX nhất định sẽ không đồng ý...”
Nhật ký đột ngột kết thúc, số trang ít ỏi còn lại đều không thể đọc được. Ngoài ra cái tên XX còn xuất hiện vài lần xuyên suốt nhật ký, hẳn là hai chữ, nhưng đã bị ai đó cố tình làm mờ đi, không thể đọc được.
Cũng không biết là do trò chơi cố ý làm vậy để tạo hồi hộp, hay là những nội dung không đọc được này có liên quan tới cái chết của Nhạc Yểu Yểu nên mới bị chính chủ nhân cuốn nhật ký gạch đi.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đào Hân thấy cô trầm ngâm nhìn cuốn nhật ký thì cũng thò đầu lại gần, nhanh chóng đọc xong nội dung bên trong rồi cau mày nói: “Có vẻ cô gái này hơi tự ti, nhạy cảm. Chắc chắn là người thân đối xử không tốt với cô ấy.”
Thời Kim Lam gật đầu, từ quyển nhật ký có thể thấy mối quan hệ của XX và Nhạc Yểu Yểu rất thân thiết, khả năng cao là người thân, có thể là bố hoặc mẹ.
Nhạc Yểu Yểu có thể cảm thấy vui vẻ hoặc buồn tủi chỉ vì những việc rất nhỏ. Hành động chuyển vào ký túc xá ở của cô ta dường như là để trốn thoát khỏi nơi khiến cô ta không thoải mái. Chỉ vì bạn cùng phòng không cô lập mình mà cô ta đã vui vẻ, chứng tỏ cô ta không thường được yêu thương nên nội tâm yếu đuối dễ hài lòng.
Khả năng cao là gia đình đã đặt rất nhiều áp lực lên vai cô ta, cho nên cô ta mới viết rằng mình chìm trong bùn lầy ở trang tiêu đề.
“Hơn nữa, trông cô ấy có vẻ dễ bị lừa.” Đào Hân lại nói.
Thời Kim Lam nhướn mày, “Dễ bị lừa?”
Đào Hân chỉ cụm từ “cậu ấy” đã xuất hiện nhiều lần trong nhật ký, nói: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, vừa là gia sư tại nhà, vừa vô tình gặp gỡ ở thư viện. Thế sao trước khi bắt đầu học thêm, cô ấy không gặp chàng trai này ở thư viện?”
“Với cả, cô đã thấy học sinh cấp ba làm gia sư bao giờ chưa? Tôi thấy không hợp lý cho lắm.”
Thời Kim Lam nhướn mày, đúng là cô đã thấy rồi thật, hơn nữa còn là học sinh lớp 11 dạy học sinh lớp 12. À, bây giờ thành học sinh lớp 12 dạy học sinh lớp 12 rồi.
Nhưng cô không phản bác Đào Hân mà hỏi một câu không liên quan, “Vậy “cậu ấy” này có ở lại không?”
Đào Hân không hiểu, nhìn cô.
Thời Kim Lam nói: “Quên nói cô mất, chủ nhân của quyển nhật ký này là ma nữ mà cô gặp đêm qua.”
Đào Hân: “...”
Cô ta thở hổn hển, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Sao... Sao cô biết?”
“Đêm qua tôi hỏi cô ta.”
Thời Kim Lam đóng cuốn nhật ký lại, không hề hay biết lời mình nói đáng kinh ngạc cỡ nào.
Đào Hân: “...”
Thời Kim Lam lại bảo: “Nhân vật “cậu ấy” xuất hiện rất nhiều lần trong nhật ký, hẳn là một nhân vật quan trọng, cần phải để mắt tới.”
“Bí mật của dì quản lí ký túc” có liên quan tới phòng ký túc số 404. Nhạc Yểu Yểu lại từng sống ở căn phòng này trước khi chết. Vì vậy đương nhiên nhân vật quan trọng trong cuốn nhật ký của cô ta như “cậu ấy” sẽ có dính dáng tới nhiệm vụ.
Chân Đào Hân mềm nhũn.
Trong màn chơi của trò chơi này, NPC dì quản lí ký túc xá có thể giết người, vậy bạn trai của ma nữ... Chẳng phải chính là ma nam à?
Ngay lúc này, âm thanh thông báo leng keng giống đêm qua của hệ thống vang lên.
Vài giây sau, có một giọng nói trẻ con trong trẻo cười hì hì nói: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, tối qua ngủ ngon chứ?”
Âm thanh non nớt ấy chẳng khác gì giọng nói của trẻ em bình thường, nhưng vừa xuất hiện là đã khiến người khác dựng tóc gáy.
Có vẻ người nọ rất hài lòng trước phản ứng ngơ ngác của mấy người chơi khi nghe thấy giọng mình, thế là tiếp tục cười hì hì: “Phát hiện số người chơi còn sống: 9/10. Tiếc quá à, thời gian nghỉ ngơi đã hết rồi. Hôm nay lại là một ngày mới, mọi người cũng phải cố gắng chơi game nhé~”
Giọng nói trẻ con biến mất, ánh đèn sáng chói trong phòng ký túc cũng biến mất. Căn phòng đột ngột tối đen khiến đôi mắt đã quen với ánh sáng của hai người rơi vào bóng đêm, xung quanh như giăng lên một tấm lưới mỏng không thể nhìn xuyên qua được.
Đào Hân vô thức nhích lại gần Thời Kim Lam. Trong lúc mắt đang thích nghi với bóng đêm, cô ta dè dặt hỏi: “Tiếp... Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, ai cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Chỉ có một điều chắc chắn đó là trò chơi vẫn sẽ tiếp tục đáng sợ như vậy, mãi đến khi có người chơi tiếp theo tử vong.
Thời Kim Lam liếc nhìn bầu trời đang dần hửng sáng bên ngoài cửa sổ, cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đáp: “Tôi định ra ngoài ký túc xá xem thử.”
Đào Hân tròn mắt khó tin, “Bây giờ á?”
Thời Kim Lam gật đầu, “Tám giờ chúng ta phải bắt đầu nhiệm vụ số 2, có lẽ phải đến trưa mới được về ký túc xá. Tôi muốn đi xem thử người chơi hôm qua có để lại dấu vết hoạt động gì không.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô sợ mình dọa sợ Đào Hân nên đổi một cách nói khác uyển chuyển hơn, chứ thật ra cô muốn đi xem hiện trường án mạng của người chơi kia. Phải biết dì quản lí ký túc xá giết người kiểu gì thì mới tránh bị bà ta giết mà không chống cự được chứ.
Hôm qua tầm mắt cô rất mơ hồ, không thể xác định người chơi kia tuy rơi xuống lầu nhưng đã chết hay chưa. Ma nữ ở khu vực cầu thang từng kể chuyện có người nhảy lầu tự tử, mà người chơi hôm qua cũng nhảy lầu, liệu có khi nào tất cả đều có liên quan không?
“Không thể đợi tới trưa rồi đi hả?” Đào Hân cố gắng thuyết phục Thời Kim Lam từ bỏ ý định này.
“Buổi trưa nhiều dương khí hơn mà.” Nên ma quỷ sẽ không dám ló mặt ra đâu.
Thời Kim Lam lắc đầu, “Không được, đợi tới trưa thì dấu vết có thể bị dọn dẹp hết.”
Đào Hân nghe không hiểu.
Thời Kim Lam giải thích: “Người chơi hôm qua vừa tử vong, chúng ta đã có thời gian nghỉ ngơi ngay. Hệ thống không hề chỉ định phạm vi nào an toàn mà lại cố ý nhấn mạnh cụm từ “an toàn tuyệt đối”, chứng tỏ toàn bộ màn chơi đều an toàn.”
“Như vậy cho dù là NPC hay boss ải cũng đều không thể tự do hoạt động. Thế thì dấu vết hoạt động của người chơi kia chưa thể bị dọn dẹp ngay, nếu giờ đi xem chắc chắn vẫn còn nóng hổi.”
Trái tim nhỏ bé của Đào Hân run rẩy, “Nóng... Nóng hổi?”
“À không phải, ý tôi là đây là cơ hội cuối cùng rồi. Tôi nhầm, tôi nhầm.” Thời Kim Lam xua tay.
Việc dấu vết sẽ bị dọn dẹp cũng chỉ là suy đoán của cô, cũng có thể sẽ không bị dọn dẹp. Nhưng tác phong làm việc từ trước tới giờ của Thời Kim Lam là không đặt hy vọng vào những việc ngẫu nhiên, không chắc chắn.
Thấy Thời Kim Lam không thay đổi quyết định, Đào Hân quả quyết cắn răng, “Tôi đi với cô.”
“Trương Tiểu Thục” không sợ ma, còn cứu mình hẳn hai lần, đi theo cô là an toàn nhất!
Thời Kim Lam có hơi kinh ngạc nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Cô gật đầu, hai người cùng tới khu vực cầu thang phía Nam.
Khi đi ngang cửa vào khu vực cầu thang chính giữa, Đào Hân không dám nhìn vào, cả người cứng nhắc như khúc gỗ.
Thời Kim Lam thoải mái quay lại nhìn, cảm giác u ám như thể cánh cửa có thể ăn thịt người đã biến mất. Bên trong không có ma nữ váy trắng đẫm máu, chỉ có một chiếc khăn tay dính máu rơi trên cầu thang chứng tỏ mọi chuyện xảy ra tối hôm qua không phải giấc mơ.
Cô đã lau sạch cổ và tai mình, nhưng khi nhìn thấy khăn tay, chứng bệnh ám ảnh sạch sẽ không quá nghiêm trong bỗng dưng tái phát.
Đúng là chí mạng thật.
Thời Kim Lam quyết định bước tới xử lý chiếc khăn tay, để đỡ phải khó chịu mỗi khi nhìn thấy nó nữa.
Thế là cô nói với Đào Hân: “Cô đứng đây đợi tôi chút, tôi đi dọn rác.”
Đào Hân: “...”
Mẹ nó, cô còn có tâm trạng đi dọn rác à?
Cô ta không chút do dự, nắm lấy cánh tay Thời Kim Lam, “Tôi đi với cô.”
Thời Kim Lam mặc cho cô ta bám lấy mình như mèo bám chủ, bước về phía cầu thang.
Động tác hai người rất nhẹ nhàng, nhưng khi đến gần lan can thì lại nghe thấy tiếng ma sát loạt xoạt truyền từ bên dưới lên, cứ như có vật nặng gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất.
Đào Hân lập tức tái mặt.
Thời Kim Lam giơ tay ra hiệu cho cô ta, sau đó đi đến bên lan can, cúi đầu nhìn xuống.
Bên trong lầu cầu thang, nhờ có ánh sáng tối mờ mà cô nhìn thấy một đôi mắt quỷ dị đang nhìn thẳng lên trên.
Hai cặp mắt va phải nhau. Thời Kim Lam có thể thấy rõ những tơ máu màu đỏ hằn lên tròng trắng đang không ngừng co giật, cứ như thể chúng có thể xé toạc đôi mắt nọ và xâm chiếm võng mạc của người khác bất cứ lúc nào.
“Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 đã kích hoạt nhiệm vụ bối cảnh “Trốn tìm trong ký túc xá”. Tòa ký túc xá số 4 đã đóng cửa. Trong thời gian 30 phút thực hiện nhiệm vụ, các người chơi hãy trân trọng mạng sống của mình và cố gắng chơi game nhé.”
Các người chơi không hiểu sao bị lôi vào nhiệm vụ: “...”
Thời Kim Lam híp mắt tươi cười cứ như thể không biết tai họa sắp rơi xuống đầu. Hai tay cô vẫn đang đút trong túi áo khoác lông, cúi đầu huýt sáo với bên dưới lầu.
Tiếng cười du dương trầm bổng, cực kỳ lạc quan.
Khán giả xem livestream: “...”
Người chơi này bớt tự tìm đường chết giùm cái.