Sáu giờ sáng hôm sau, Thời Kim Lam vác cặp mắt gấu trúc, mặc áo xuống giường.
Tiếng nhạc thiếu nhi kinh dị kia không phát bên ngoài mà lại như tai nghe vô hình nhét vào lỗ tai cô. Chỉ cần cô ngủ thiếp đi thì sẽ nghe thấy tiếng nhạc lặp đi lặp lại.
Nhưng khi cô mở mắt kiểm tra xem món đồ chơi ông già Noel có đang quậy phá không thì lại phát hiện nó vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong túi áo lông của mình, làm gì phát ra âm thanh gì.
Thời Kim Lam không hiểu, rõ ràng đã bảo là có sáu tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, mắc gì cô còn bị “khủng bố tinh thần” như vậy?
Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nữa, bước xuống bẻ gãy cục pin trong đầu ông già Noel, chẳng quan tâm nó có phải manh mối quan trọng hay không. Sau khi chắc chắn cái miệng kia không thể kêu “Leng keng leng keng” nữa thì cô mới quay về giường.
Nhưng dù vậy, tiếng nhạc thiếu nhi phiền nhiễu vẫn không biến mất. Thời Kim Lam đành phải chấp nhận số phận, chết lặng nằm nghe. Đợi đến khi não cô tự động phân loại tiếng nhạc này thành nhạc nền không quan trọng, cô mới miễn cưỡng thiếp đi.
Sau khi leo xuống giường, cô đưa mắt nhìn Đào Hân nằm ở giường bên cạnh. Không biết có phải do giá trị tỉnh táo quá thấp dẫn đến tinh thần mỏi mệt hay không mà cô ta vẫn đang ngủ li bì, không bị cô làm ồn tỉnh giấc, tuy vậy Thời Kim Lam vẫn tự giác đi lại nhẹ nhàng hơn.
Nhập học đã được hơn ba tháng, Thời Kim Lam đã quen với việc thức dậy vào sáu giờ sáng để đến phòng tự học học từ vựng tiếng Anh. Nhưng hiển nhiên hôm nay cô không thể tuân thủ lịch trình thông thường.
Sau khi rửa mặt qua loa thì chỉ còn hai mươi phút nữa là hết sáu giờ nghỉ ngơi. Thời Kim Lam nhìn sương mù mênh mông khắp trời, phát hiện vệt máu ngoài mép tường ban công tối qua đã bị gió lạnh hong khô hơn nửa.
Cô dựa người vào ban công, cúi đầu quan sát. Nhưng vì trời còn chưa sáng tỏ nên cô không thấy rõ tình hình bên dưới, thế là đành thu lại tầm mắt.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng lạch cạch thanh thúy, ngẩng đầu lên thì thấy phòng ký túc đối diện sáng đèn, trùng hợp đụng phải tầm mắt Vưu Tri Vi.
Hai trong số bốn người đứng đầu lớp 12A10 trường THPT thành phố Yển số 1 đồng thời tặc lưỡi, xong lại ăn ý quay đầu đi.
Thời Kim Lam còn chẳng thèm ngáp, thở ra một hơi trắng xoá rồi bước nhanh vào phòng ký túc, nhìn thấy Đào Hân đang ngồi dậy trên giường.
Thời Kim Lam nhướn mày đối diện với tầm mắt căng thẳng của cô ta, “Tỉnh rồi à? Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”
Thấy Thời Kim Lam vẫn còn ở đây, Đào Hân thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu nói: “Giá trị tỉnh táo đã khôi phục đến hơn 60 rồi.”
Vừa nãy ngủ dậy nhưng không thấy Thời Kim Lam đâu, thần kinh cô ta lập tức căng thẳng. Nhưng khả năng thích ứng của cô ta đã tốt hơn hôm qua nhiều nên giá trị tỉnh táo không dao động quá rõ ràng.
Thời Kim Lam gật đầu, “Cô có ngủ thêm không? Tôi đang định rà soát cả phòng lại lần nữa để xem có tìm thấy thứ gì có ích không.”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đào Hân chưa ngủ được bao lâu, nhưng tình huống bây giờ cũng chẳng ngủ được. Cô ta trèo cầu thang bước xuống giường, nói: “Thôi tôi không ngủ nữa đâu.”
Đúng là lá gan cô ta khá nhỏ, nhưng cũng không đến mức lúc nào cũng phải núp sau lưng người khác đợi bảo vệ. Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, cô ta cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, nếu không thì sẽ không sống sót được.
Thời Kim Lam giơ tay ra dấu ok, bắt đầu nhẹ nhàng tìm kiếm trên bàn Nhạc Yểu Yểu.
Đêm qua cô đã quan sát đại khái tình hình trong phòng, nhưng những thông tin tìm được lại có hạn.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Bí ẩn của dì quản lí ký túc” thì lượng thông tin cô có hiện tại vẫn chưa đủ.
Cô cảm thấy mình có thể bắt tay vào điều tra từ hai phía. Một là trực tiếp liên hệ với dì quản lí ký túc; Một mặt khác, cô sẽ điều tra các mối quan hệ cá nhân và phạm vi công việc của bà ta.
Phạm vi hoạt động của dì quản lí ký túc rất rõ ràng, cả dãy ký túc xá này và toàn bộ học sinh đều là đối tượng cần điều tra.
Kết hợp với tình hình hiện tại, Thời Kim Lam đưa ra kết luận bí mật của dì quản lí ký túc xá chắc chắn có liên quan tới phòng ký túc số 404.
Đào Hân thấy hành vi gan dạ của Thời Kim Lam thì không khỏi tự cổ vũ bản thân, bước ra ngoài ban công nơi đã từng dọa mình khiếp đảm.
Làn sương ban mai lùa cái lạnh ập tới mặt cô ta. Đào Hân ôm tay xoa xoa hai cái, lấy can đảm nhìn lên cái gương trên tường, nhưng nó đã vỡ tan tành chẳng còn soi được.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu múc nước rửa mặt.
Không cần sợ, trong phòng ký túc có người mà.
Sau hai lần được Thời Kim Lam cứu giúp, Đào Hân đã tin tưởng cô tới 80%, còn 20% còn lại là sự cảnh giác đối với người xa lạ theo bản năng.
Đào Hân quay về trong phòng, đóng cửa sổ sát đất ngăn cách luồng gió lạnh ngoài ban công lại. Cô ta thấy Thời Kim Lam đang tập trung tìm kiếm gì đó thì thắc mắc: “Cô đang tìm gì vậy?”
Tuy trông Đào Hân không đáng e ngại gì, nhưng không thể vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. Thời Kim Lam không định kể việc cô ta đã kích phát một nhiệm vụ ẩn, khéo léo lấp liếm: “Tìm xem trong phòng còn có văn bản nào giống nội quy ký túc có thể hướng dẫn chúng ta hay không.”
Đào Hân nhớ lại nội dung đại khái của nội quy ký túc, vội nói: “Thế để tôi tìm cùng cô.”
Cô ta cũng bắt đầu tìm kiếm từ chỗ sinh hoạt của “Trần Khả Hân”, vừa tìm vừa nhớ lại trải nghiệm tối hôm qua, thế là không nhịn được mà nói: “Chỉ cần tuân theo nội quy ký túc thì sẽ không phải chết ư?”
“Trương Tiểu Thục” nói những gì cô nói về nội quy ký túc chỉ là suy đoán. Nhưng cô ta không hề vi phạm nội quy, tại sao lại gặp ma nữ ăn thịt người trong lúc làm nhiệm vụ chứ?”
Cô ta không biết những chuyện xảy ra sau khi hôn mê. Nhưng “Trương Tiểu Thục” đã kể sơ mọi chuyện cho cô ta, rằng sau khi ma nữ dọa cô ta ngất đi thì đã biến mất.
Đêm qua tinh thần cô ta không ổn định, đương nhiên sẽ dễ dàng chấp nhận câu chuyện này. Nhưng giờ nhớ lại thì bỗng thấy không đáng tin cho lắm.
Nếu như ma nữ dọa cô ta xong thì biến mất thật, vậy tại sao chiếc gương kia lại vỡ tan tành? Chẳng lẽ “Trương Tiểu Thục” đã đánh cô ta bỏ chạy?
Nếu thật vậy, tối qua mà không có “Trương Tiểu Thục” thì có phải cô ta đã bị ma nữ ăn tươi nuốt sống sau khi hôn mê không?
Thời Kim Lam nói: “Đêm qua có một người chết, cô nghĩ là ai giết?”
Đào Hân vô thức nghĩ là ma.
Thời Kim Lam nói thẳng: “Là dì quản lí ký túc.”
“Những gì cô gặp phải trong đây không khác tôi là mấy, từ đó có thể suy ra mỗi người chơi tham gia màn chơi này đều phải trải qua cùng một kiểu mạch truyện. Con ma nữ ngày hôm qua đã từng là một thành viên trong căn phòng ký túc này, nhưng trong phòng có dấu vết sinh hoạt của tất cả bốn người. Ngoài cô ta thì trong phòng chỉ có hai chúng ta thôi, vậy người còn lại đâu?”
Đào Hân há miệng, “Là... Là cái người đã chết kia.”
Thời Kim Lam nói: “Hôm qua tôi có đi xem, dãy ký túc xá này có tổng cộng ba khu vực cầu thang. Tôi ở khu chính giữa, cô ở khu phía Bắc, rất có thể người chơi còn lại ở khu phía Nam.”
“Cô có nhớ nội quy ký túc là gì không?” Cô hỏi.
Đào Hân lập tức gật đầu, trong đầu bỗng nảy ra một suy đoán: “Thật ra ba nội quy là một chuỗi hành động liên tiếp, nội dung tổng quát có thể diễn tả bằng một câu. Có học sinh ra ngoài vào ban đêm gặp phải hiện tượng siêu nhiên, sợ hãi đến mức hét lên có ma, sau đó cầu cứu dì quản lí ký túc xá đang đi kiểm phòng.”
“Hành vi của học sinh này đã đồng thời vi phạm cả ba nội quy nên bị dì quản lí ký túc xá “hận”, và rồi...”
Và rồi người này chết.
Nghĩ vậy, sắc mặt Đào Hân trắng bệch. Tối qua nếu không có “Trương Tiểu Thục” thì có phải sẽ có thêm một người chết nữa là cô ta không? ( truyện trên app T Y T )
Thời Kim Lam thấy cô ta đã hiểu thì gật đầu.
Nói chung, các quy tắc bằng văn bản xuất hiện trong trò chơi đều là công bằng tuyệt đối, trừ trường hợp có người chơi ác ý làm giả hoặc thiết lập của trò chơi yêu cầu lừa gạt người chơi.
Đối với người chơi mới, chỉ riêng việc phát hiện ba nội quy ký túc trong cầu thang tối tăm và tuân thủ nó trong trạng thái kinh hoàng do gặp ma đã chẳng dễ dàng gì, nếu có thêm cả thông tin giả do trò chơi cài cắm thì độ khó không thể nằm ở mức trung bình được.
Vì vậy Thời Kim Lam nghiêng về suy đoán ba nội quy tập trung vào dì quản lí ký túc này là lời nhắc nhở do trò chơi cung cấp cho người chơi hơn. Khi vi phạm nội quy sẽ bị dì quản lí ký túc nhằm vào và thi hành án “tử hình”.
Thời Kim Lam thấy Đào Hân chỉ hơi tái mặt chứ không xảy ra tình trạng kinh hồn bạt vía thì nói tiếp: “Điều kiện tử vong ẩn trong nội quy ký túc không khó đoán. Trong khi đó trò chơi kéo dài bốn mươi tám tiếng, vì vậy tôi đoán không thể chỉ có một điều kiện tử vong được.”
Nếu có điều kiện khiến dì quản lí ký túc nảy sinh lòng thù hận, vậy liệu có phải cũng có điều kiện khiến ma nữ nảy sinh lòng thù hận và giết người không?
Thời Kim Lam nhớ tới con ma nữ bỏ chạy và tiếng nhạc thiếu nhi lặp đi lặp lại đêm qua, thế là không khỏi suy đoán, có phải cô đã bị ma nữ ghi tên vào danh sách đen rồi không? Tiếng nhạc thiếu nhi tối qua chính là bài ca đòi mạng của ma nữ, chỉ là đang trong thời gian nghỉ ngơi an toàn tuyệt đối của hệ thống nên cô ta mới không thể xuất hiện, và cô mới bình yên sống sót qua đêm.
– Phòng livestream số 54088 –
[Vãi... Có tố chất vãi ra đấy, nhanh vậy đã đoán ra vẫn còn điều kiện tử vong khác. Đây là người chơi mới suy luận nhanh nhất trong số những người tôi theo dõi đấy]
[Đã ấn nút theo dõi! Vì cảnh tượng cô ấy dọa chạy ma nữ nên tôi nguyện chăm bẵm mầm cây non này, nuôi đến khi cô ấy thành người chơi lão làng luôn]
[Xùy! Màn chơi tân thủ còn chưa kết thúc mà thím đòi nuôi cái cóc gì? Đầu óc cô ta chỉ hơi lanh lẹ hơn bọn người chơi ăn hại kia thôi. Cô ta đã làm trái nội quy ký túc số hai, bị dì quản lí ký túc xá theo dõi rồi. Để tôi chống mắt lên coi cô ta sẽ chơi tiếp kiểu gì? (Đã ẩn phần bình luận mang tính chất tiết lộ cốt truyện)]
[Nhắc tới nhiệm vụ ẩn “Bí mật của dì quản lí ký túc” mới nhớ, tiến độ khám phá kỷ lục của nhiệm vụ này là bao nhiêu ấy nhỉ? (Đã ẩn nội dung)]
[Hình như là 35.6%. Nhiệm vụ này kích hoạt thì dễ nhưng hoàn thành thì khó, nghe nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng vật phẩm cấp S (Đã ẩn nội dung)]
[Vãi! Màn chơi tân thủ độ khó trung bình mà có vật phẩm cấp S á? Thím đừng có lừa tôi nha trời? (Đã ẩn nội dung)]
——
Đào Hân còn đang tiêu hóa lượng thông tin Thời Kim Lam cung cấp cho mình thì cô đã kiểm tra giá sách và mặt bàn xong, bây giờ đang chuyển tầm mắt sang ngăn bàn bị khóa.
Bị khóa chứng tỏ có bí mật. Nhưng tự tiện lục xem đồ của người khác đã là một việc rất bất lịch sự, Thời Kim Lam không muốn phải phá hỏng cả đồ của người ta, vì vậy cô nghĩ tới một vật phẩm tên là “chìa khóa vạn năng” trong cửa hàng ác mộng.
Cô lấy điện thoại ra, tìm được “chìa khóa vạn năng”, ánh mắt thoáng do dự trước mức giá 500 đồng tiền ác mộng.
Tốn 500 đồng tiền ác mộng để đổi lấy một ngăn kéo có thể có manh mối hoặc không, quả là một cuộc đầu tư đầy rủi ro.
Bệnh tiết kiệm của Thời Kim Lam tái phát, đương nhiên mọi phép tắc lịch sử sẽ bị ném hết ra sau đầu.
Cô cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm ngăn bàn không mấy chắc chắn. Cô xoa xoa cổ tay và bẻ ngón tay, tạo ra những tiếng “cốp cốp” nhỏ.
Đào Hân nghe thấy tiếng động thì ngơ ngác nhìn sang, thấy Thời Kim Lam cầm lấy quai ngăn tủ rồi dùng sức kéo... Răng rắc!
Chiếc khóa gãy đôi.
Đào Hân: “...”
Khán giả xem livestream: “...”