Trò chơi này không chỉ đang giết người, mà còn đang cổ vũ người khác giết người.

Những người đang bị nỗi sợ chi phối sẽ không ngừng mưu cầu khoảng thời gian an toàn để nghỉ ngơi, thế là cái chết của người chơi khác nghiễm nhiên trở thành liều ma túy đầu độc bọn họ.

Sau khi bị tổn thương tâm lý nặng nề, một số người sẽ lựa chọn trở thành tên đao phủ cầm dao giết người dẫu biết rằng đây là con đường không thể quay đầu hối cải, bởi dù sao bản chất con người cũng là thứ dễ dàng lung lay nhất.

Hiển nhiên, sáu giờ đồng hồ này chính là miếng mồi câu ngon ngọt mà “Ác mộng” đưa ra.

Thời Kim Lam đứng tại chỗ một lúc, đưa mắt nhìn lên không trung nơi có một chiếc đồng hồ ảo đang đếm ngược sáu tiếng. Hiện tại, một phút bốn giây đã trôi qua.

Cô dời mắt, cúi người đưa Đào Hân vẫn còn hôn mê vào ký túc xá. Bỗng nhiên tiếng điện xoèn xoẹt phát ra từ bóng đèn vang lên, sau đó hai bóng đèn sáng lên.

Dường như hệ thống đang muốn thông báo với các người chơi rằng, trong thời gian nghỉ ngơi, bên trong hay bên ngoài trò chơi thì cũng đều như nhau.

Sau khi đèn sáng, Thời Kim Lam có thể nhìn rõ phòng ký túc hơn. Thoạt tiên, cô đưa mắt nhìn khung ảnh trên chiếc bàn số bốn trước. Bức ảnh chụp một cô gái đang tươi cười rạng rỡ, nửa người dựa vào vai một chàng trai khá tuấn tú, còn chàng trai thì cụp mắt nhìn cô gái đầy dịu dàng.

Hiển nhiên bọn họ là người yêu.

Cũng nhờ khung ảnh có khắc hai cái tên Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tùng của bọn họ nên lúc nãy Thời Kim Lam mới có thể gọi đúng tên ma nữ.

Sau khi bước vào ký túc xá, cô luôn quan sát tình hình trong phòng.

Từ chi tiết nhiệm vụ có thể biết được nhân vật “Trương Tiểu Thục” mà cô đang đóng vai là một thành viên của phòng ký túc số 404. Nhiệm vụ của Đào Hân lại là rửa mặt trước gương ngoài ban công phòng ký túc số 404, chứng tỏ khả năng cao nhân vật cô ta thủ vai cũng là một thành viên trong phòng này. Và phòng ký túc số 404 chắc hẳn cũng là một địa điểm cực kỳ quan trọng trong cốt truyện màn chơi.

Trong phòng có dấu vết sinh hoạt của bốn người, vậy thì hai người còn lại đâu? Nếu ma nữ kia là Nhạc Yểu Yểu, vậy vẫn còn thiếu một người.

Nếu ông già Noel là vật phẩm manh mối, tức là nó có liên quan đến cốt truyện của trường cấp ba Văn Nhã. Ban đầu Thời Kim Lam không định dùng đến nó, dù sao cô cũng đã đọc chi tiết màn chơi và biết đây là màn chơi sinh tồn, đương nhiên sẽ không muốn rước phiền phức vào người. Nhưng ai ngờ cô lại vô tình kích hoạt nhiệm vụ ẩn.

Vừa rồi cô thấy ma nữ không nỡ rời đi nên mới lấy món đồ chơi manh mối này ra để xem thử có nhận được thông tin có ích nào không, kết quả lại dọa ma nữ chạy mất.

Cũng chẳng biết thứ dọa sợ ma nữ là món đồ chơi ông già Noel này, hay là do cô biết tên cô ta.

Ngoài ra còn có một thứ khiến Thời Kim Lam thấy không hợp lý.

Đó là nhiệm vụ cốt truyện.

Tại sao một màn chơi sinh tồn lại tồn tại cái thứ như nhiệm vụ cốt truyện cơ chứ? Cũng đâu phải màn chơi loại hình khám phá đâu mà cần hoàn thiện cốt truyện.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lại nói, thông thường người chơi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và sống sót là có thể qua màn. Đáng lẽ cốt truyện màn chơi phải thuộc về phạm vi nhiệm vụ ẩn, dùng để thưởng thêm cho những người chơi hoàn thành nhiệm vụ mới phải, giống câu hỏi bổ sung trong đề thi ấy.

Thời Kim Lam là một đứa cầu toàn nửa mùa, tức là cô chẳng ham hố gì cốt truyện màn chơi, nhưng nếu “đề thi” đã ra “câu hỏi bổ sung” mà không làm thì cô sẽ thấy khó chịu, “triệu chứng đi kèm” đó là thường mất tập trung, cơ thể không nghe lời não mà tự đi giải quyết vấn đề. Cô tạm gọi đây là hiện tượng tâm lý đặc biệt của của cái bọn đang độ tuổi nô lệ cấp ba.

Cô suy nghĩ một lát, tạm thời đè nén những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu lại. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là một giờ sáng.

Thời Kim Lam không chắc nhiệm vụ của Đào Hân đã hoàn thành hay chưa. Nhưng xét thấy cô ta đã rất hoảng sợ trước lúc bị đánh ngất, thế là quyết định lát nữa mới gọi cô ta dậy.

Cô không nghi ngờ liệu trong sáu tiếng tiếp theo có thật sự an toàn đúng như hệ thống đã nói không, bởi công bằng và quy tắc chính là những thứ quan trọng nhất trong một trò chơi. Hơn nữa chỉ màn chơi tân thủ cũng chẳng đáng để hệ thống vi phạm quy tắc.

Dùng quy tắc đè nát niềm hi vọng của người chơi, ép bọn họ phải giãy dụa trên bờ vực sống chết, tuyệt vọng cầu xin tha thứ, đó mới là cái thú tàn ác của trò chơi này.

Thời Kim Lam lấy điện thoại trong túi ra. Đúng như dự đoán, không có tín hiệu.

Cô đang định cất điện thoại về túi thì đột nhiên màn hình hiển thị ra mấy chữ “Đã cài đặt Thế giới ác mộng thành công”.

Thời Kim Lam nhướn mày.

Thứ này là game trên điện thoại thật đấy à?

Cô mở khóa màn hình, nhanh chóng tìm thấy một ứng dụng có hình vẽ ma quỷ. Đó là một bóng ma nhỏ màu trắng đang làm động tác hù dọa, thế nhưng trông không hề đáng sợ mà ngược lại còn đáng yêu khó tả. Mấy chữ “Thế giới ác mộng” được xếp thành hình vòng cung trên đầu bóng ma. Trông ứng dụng này rất giống mấy tựa game do bọn nghiệp dư làm ra.

Thời Kim Lam ấn mở ứng dụng, trang chủ là cửa hàng ác mộng mà cô từng nghe hệ thống đề cập. Bên trong cửa hàng có đủ loại vật phẩm, chỉ có thể giao dịch bằng đồng tiền ác mộng. Ứng dụng này có vẻ khá giống Taobao, ngoài các mục sản phẩm khác nhau thì còn có cả khu vực giao dịch tự do.

Cô vừa định vào xem thì lại hiện ra ba chữ “Chưa mở khóa”, thế là đành bỏ cuộc, đi khám phá những khu vực mình có thể vào xem trước.

Trong cửa hàng có hai khu vực lớn nhất, lần lượt là khu thực phẩm và khu vật phẩm. Khu thực phẩm bày bán các loại thực phẩm được chia làm hai loại thực phẩm phổ thông và thực phẩm đặc biệt. Thực phẩm phổ thông chính là các loại đồ ăn thức uống mà Thời Kim Lam sử dụng hằng ngày, chủ yếu dùng để làm no bụng. Còn thực phẩm đặc biệt lại có thể gia tăng giá trị sinh mạng và giá trị tỉnh táo.

Thạch rau câu tăng 5 giá trị sinh mạng có giá 100 đồng tiền ác mộng, kẹo mút tăng 5 giá trị tỉnh táo cũng có giá tương tự. Những thực phẩm đặc biệt khác thì đều bị khóa xám lại, Thời Kim Lam không thể xem.

Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ cốt truyện sẽ được thưởng 1000 đồng tiền ác mộng, ngoài ra trong lúc tham gia trò chơi cũng có thể nhận được quà tặng livestream. Vì vậy tính ra giá cả trong cửa hàng đã là rất rẻ.

Thời Kim Lam thoáng cảm thấy không hợp lý. Cô bấm mở biểu tượng trang cá nhân ở bên phải cửa hàng để xem chi tiết thông tin cá nhân, thấy giá trị sinh mạng và giá trị tỉnh táo của mình vẫn đầy thanh, màu xanh dịu mắt như tỏa ra khí chất hưng thịnh.

Cô chạm vào thanh năng lượng, ngay lập tức có một khung giao diện giới thiệu chi tiết hiện ra.

Giá trị sinh mạng ảnh hưởng tới trạng thái thể chất, và giá trị tỉnh táo ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần.

Khi giá trị sinh mạng và giá trị tỉnh táo giảm xuống dưới 50 thì người chơi sẽ rơi vào trạng thái tiêu cực nhẹ. Nếu dưới 30 thì người chơi sẽ tiêu cực vừa phải. Dưới 15 thì sẽ chuyển sang trạng thái tiêu cực nguy cấp đến tuyệt vọng. Còn nếu thanh năng lượng về 0, hệ thống sẽ lập tức thông báo người chơi tử vong.

Vì vậy dù là giá trị sinh mạng hay giá trị tỉnh táo thì đều rất quan trọng đối với người chơi. Nhưng nếu người chơi hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện thì sẽ có thể mua thạch rau câu và kẹo mút trong cửa hàng. Từ đó có thể thấy mức độ nguy hiểm của màn chơi này đã giảm đi rất nhiều.

Đây là phúc lợi của lính mới hay là ưu đãi của trò chơi dành cho người chơi vậy?

Nếu là phúc lợi dành cho người chơi mới thì đáng lẽ ra phải được ghi chú rõ.

Nhưng sau khi chứng kiến phần thưởng tử vong xuất hiện, Thời Kim Lam cũng chẳng cảm thấy đây là ưu đãi mà “Thế giới ác mộng” dành tặng người chơi.

Chắc chắn là có lý do gì đó nên giá cả của thực phẩm bổ sung giá trị sinh mạng và giá trị tỉnh táo mới rẻ như vậy. Bởi dù sao cái trò chơi rác rưởi này cũng chẳng thề từ bi đến mức để bọn họ thuận lợi vượt màn được.

Thời Kim Lam chợt nảy ra một suy đoán, thế là ấn giao dịch 100 đồng tiền ác mộng để mua một hũ thạch rau câu bổ sung giá trị sinh mạng. Chiếc cặp cô đeo trên lưng lập tức có thêm một hũ thạch rau câu bổ sung giá trị sinh mạng.

Lúc này, mức giá của thạch rau câu được hiển thị trên cửa hàng chuyển từ 100 đồng tiền ác mộng sang 200 đồng tiền ác mộng.

Quả nhiên, người tạo ra trò chơi này không nhân từ đến vậy.

Nếu giá của thạch rau câu tuân theo quy tắc tăng 100 đồng tiền ác mộng sau một lần mua, vậy thì 1000 đồng tiền mà cô đang có có thể mua được bốn lần, tương đương 20 giá trị sinh mạng. Nhưng kiểu tiêu tiền tăng theo cấp số cộng như vậy sẽ khiến người chơi dần dần không đủ khả năng chi trả theo thời gian.

Thời Kim Lam mím môi ấn vào khu vật phẩm. Cũng giống như khu thực phẩm đặc biệt, đa số biểu tượng vật phẩm đều có màu xám. Sau khi xem xong những vật phẩm mình có thể mua, cô đưa mắt nhìn lên biểu tượng livestream ở phía bên trái cửa hàng.

Phòng livestream đang quay chụp từ góc nhìn thứ ba. Người chơi có thể lựa chọn xem bằng góc nhìn thứ nhất hoặc góc nhìn thứ ba. Sau khi Thời Kim Lam vào phòng, màn hình lập tức hiển thị dòng chữ “Người chơi số 54088 đang quan sát phòng livestream” màu đỏ.

Thế là lập tức có rất nhiều bình luận hiện lên.

[A a a a a cục cưng à, sao cưng biết tên của con ma nữ kia vậy?]

[Tôi mới đổi góc nhìn để xem chính diện 54088, phải nói là khá xinh đẹp đấy. Chỉ riêng gương mặt thôi cũng bỏ xa người chơi phòng bên cạnh cả khu phố rồi.]

[54088 không sợ ma hả?]

[Khả năng đánh nhau của chủ thớt thế nào vậy?]

[54088 sao lại tên là 54088 vậy? Bình thường tên của người chơi là một đoạn mã gồm cả chữ và số mà. Lần đầu thấy có người chỉ có mỗi số.]

[Ha ha ha ha ha bởi vì “Là bố mày đấy”!]

Lượng người xem trong phòng livestream đang dao động khoảng ba trăm người. Thời Kim Lam nhớ tới thông báo nhận thưởng đồng tiền ác mộng khi nãy, thế là chọn vài câu hỏi để trả lời.

“Tôi tìm thấy một bức ảnh trong phòng ký túc, trên khung ảnh có ghi tên. Trùng hợp là đôi mắt của người trong ảnh rất giống ma nữ nên mới gọi tên cô ta thử.”

Có mấy khán giả lập tức nghĩ tới cảnh tượng Thời Kim Lam dọa ngược lại ma, trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện một suy nghĩ...

Mẹ nó, ngài hành động qua loa quá.

“Còn mấy con số này là do hệ thống sắp xếp, tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ là do tôi may mắn nên ngẫu nhiên được xếp trúng tên toàn số chăng?”

Thời Kim Lam tiếp tục nói: “Khả năng đánh nhau? Tôi không có. Tôi chỉ là một bé yếu ớt không có ai giúp đỡ, chỉ có vật phẩm có thể bảo vệ tôi thôi.”

Khán giả: “...”

Sau khi trả lời vài câu hỏi, cô cười tủm tỉm định thoát khỏi phòng livestream thì chợt nghe thấy thông báo quà tặng 100 đồng tiền ác mộng, thế là lập tức cảm ơn khán giả đã tặng quà cho mình.

Khu bình luận lập tức trồi lên mấy câu như “Chưa thấy người chơi nào thấy tiền là sáng cả mắt như cô”, “Chỉ vì 100 đồng tiền ác mộng mà liều mạng thế à?”, “88 à, cô không có liêm sỉ hả?”.

Thời Kim Lam híp mắt giả mù.

Chỉ trò chuyện đôi ba câu mà đã được tặng đồng tiền ác mộng, thế thì cô có thể nói chuyện với mấy khán giả này cả đêm. Bởi, đâu có ai sợ nhiều tiền đâu?

Đợi đến khi cô thoát khỏi ứng dụng “Thế giới ác mộng” thì chỉ còn 1 phút 23 giây nữa là sẽ 1 giờ sáng, thế nên cô đưa tay đánh thức Đào Hân đang bất tỉnh.

Đào Hân hôn mê cả một đêm. Lúc tỉnh lại, cô ta phát hiện đèn trong phòng đang sáng, thế là nhất thời ngơ ngác tưởng mình nằm mơ.

Nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh không phải cô bạn cùng phòng quen thuộc mà là Thời Kim Lam, dòng ký ức mới nhanh chóng ùa vào đầu cô ta như dòng nước dữ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh ma nữ hung ác nhe cái miệng to như chậu máu ra.

Ngay lúc này, có một bàn tay bỗng nhiên đặt lên trán cô ta.

“Đỡ hơn chưa? Bây giờ không có nguy hiểm gì đâu.” Thời Kim Lam chậm rãi nói.

Giọng nói cô chẳng mấy dịu dàng, nhưng lại du dương đến lạ, tựa như dòng suối chảy róc rách vào đáy lòng đang sôi trào máu nóng của Đào Hân, an ủi nỗi bất an vừa trỗi dậy trong lòng cô ta.

Sau trải nghiệm kinh hồn bạt vía ban nãy, khả năng thích nghi của con người sẽ tăng lên. Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng ký túc, giá trị tỉnh táo vốn đã tụt xuống 20 của Đào Hân cũng chậm rãi tăng lên.

Thời Kim Lam đợi cô ta bình ổn tâm trạng xong xuôi thì mới hỏi: “Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành chưa?”

Đào Hân thấy được thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống, gật đầu đáp: “Hoàn thành rồi, cảm ơn cô.”

Tốc độ giá trị tỉnh táo của cô ta hồi phục rất chậm, đó là vì tâm lí vẫn đang cảnh giác với mọi tình huống nguy hiểm.

Thời Kim Lam nói: “Cô có mang điện thoại không? Có thể vào cửa hàng ác mộng mua thực phẩm bổ sung giá trị tỉnh táo đấy. Tốt nhất là nên duy trì giá trị tỉnh táo trên mức 30. Sau đó cô vẫn còn sáu tiếng nghỉ ngơi nữa, sau khi ngủ một giắc hẳn là có thể tăng lên hơn 50.”

Đào Hân mở ứng dụng đã cài đặt trên điện thoại theo chỉ dẫn của cô, mua hai cây kẹo mút rồi lập tức nhai nuốt vào bụng. Một dòng nước ấm trong lành, thoải mái chậm rãi chảy vào đại não cô ta, xua tan những bóng đen chồng chất trước mắt, chỉ để lại cảm giác choáng váng nhè nhẹ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thời Kim Lam thấy cô ta đã có thể kiểm soát tâm trạng mình thì kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô ta hôn mê. Đào Hân ôm chân ngồi xổm trên ghế, gương mặt có vẻ hoảng hốt.

Đối với một người vừa trải qua cảm giác kinh sợ như Đào Hân thì hiện tại không phải thời điểm thích hợp để biết về phần thưởng tử vong.

Nhưng Thời Kim Lam không thể bảo vệ cô ta được mãi. Thời gian nghỉ ngơi chỉ có sáu tiếng, nếu như không thể nói rõ tình hình trong khoảng thời gian này thì Đào Hân sẽ không thể chi trả nổi mức giá liên tục tăng dần theo cấp số cộng của kẹo mút.

Thời Kim Lam không an ủi gì thêm, cởi vớ và áo khoác ra, leo lên chiếc giường số một của “Trương Tiểu Thục”. Thấy Đào Hân vẫn cứ nhìn mình, cô giũ chăn ra rồi nói: “Tôi ngủ trước. Nếu cô thấy sợ thì cứ để đèn đi.”

Nói rồi cô đeo chiếc bịt mắt đặt bên gối lên, chui vào ổ chăn, chẳng mấy chốc đã thở đều.

Đào Hân cắn môi dưới, không tin cô sẽ ngủ nhanh như vậy. Cô ta đi tới bên giường, nhón chân lên xem thử. Nhưng Thời Kim Lam lại đang quay mặt vào tường nên cô ta chỉ có thể thấy một góc chăn hở ra.

Đào Hân quay đầu liếc nhìn chiếc giường số ba. Cô ta do dự một lúc, cuối cùng leo lên chiếc giường số hai cùng dãy với giường của Thời Kim Lam.

Tốc độ chìm vào giấc ngủ của Thời Kim Lam rất nhanh. Nhưng bỗng chốc, dường như cô lại nghe thấy tiếng nhạc thiếu nhi kỳ quái của món đồ chơi ông già Noel.

Khi cô mở mắt ra, tiếng nhạc thiếu nhi dừng lại.

Nhắm mắt...

Lại vang lên.

Mở mắt...

Dừng lại.

Nhắm mắt...

Lại vang lên.

Thời Kim Lam: “...”

Con mẹ nó chứ! Khủng bố giấc ngủ người ta à?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play