Tư Văn xông vào tứ hợp viện, nhìn thấy Thời Kim Lam giẫm lên tay phải của ông Tôn. Trông bộ dáng run bần bật của ông ta là biết ông ta đã sợ tới mức hồn vía lên mây.
Anh ấy cạn lời, bước chân vô thức chậm lại, bỗng cảm thấy kết quả thế này vừa đúng dự kiến mà vừa hợp lý. Sao người bình thường có thể là đối thủ của Thời Kim Lam trong trận chiến một đấu một được chứ?
Cô ngồi xổm xuống, nhặt tấm bùa vàng trên mặt đất lên và lật qua, lật lại quan sát. Sau đó cô nhẹ nhàng dán lá bùa lên mặt ông Tôn, cười bảo: “Chạy cái gì? Tôi có ăn thịt ông đâu.”
Tư Văn âm thầm bổ sung trong lòng: Không ăn thịt ông ta, nhưng sẽ hù dọa ông ta.
Và đương nhiên anh ấy đâu dám nói vậy trước mặt Thời Kim Lam. Tư Văn chậm chạp dịch ra xa, chợt nghe cô nói: “Tôi thấy ông lừa người khác thuần thục dữ lắm, chắc bình thường làm suốt ấy mà phải không? Nói đi, ông với người vừa nãy định đưa tôi đi đâu?”
Ông ta không khỏi sởn da gà vì cái lạnh của lá bùa trên mặt, thắc mắc vì sao con ma nữ trước mặt mình không sợ hình vẽ trên lá bùa. Thậm chí ông ta còn chưa nhớ ra mình từng lừa bán cô gái nào có ngoại hình xinh xắn, sáng sủa thế này.
Không! Ông ta quả thật chưa lừa bán cô gái nào có ngoại hình như vậy! Nếu không thì tại sao lại không nhớ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play