Tống Dư Ngộ không trả lời, tựa như nếu im lặng thì có thể thỏa mãn một bài toán rằng...
Không trả lời = Không phải không đi được.
Nhưng sao Thời Kim Lam lại không biết anh đang nghĩ gì trong lòng cho được? Cô bật cười thành tiếng, không trêu chọc chú cá dễ xấu hổ nào đó nữa mà khẽ nói: “Cậu buông mình ra đi đã, mình phải xách ông ta vào trong.”
Nói rồi cô đá vào ông Trương Ba đang nằm bên chân mình, ý bảo mình phải xử lý ông già này.
Tống Dư Ngộ giả vờ không nghe ra cô đang nhịn cười, ngại ngùng gật đầu và ngoan ngoãn buông tay ra. Sau đó anh nhắm mắt theo đuôi cô hệt như đứa trẻ chưa xa được người lớn.
Thời Kim Lam vỗ nhẹ lên gương mặt lạnh lẽo của mình, cố gắng vứt bỏ cái phép so sánh đáng sợ này ra khỏi đầu. Sau đó cô túm cổ áo ông Trương Ba lên và kéo lê ông ta vào tứ hợp viện.
Sau khi bị đá như “con gà” và được “giáo dục” bằng “roi vọt”, lúc này ông Trương Ba chẳng còn dám hó hé gì thêm. Lúc bị Thời Kim Lam nhấc bổng lên, ông ta cũng chỉ dám run chân, nằm liệt như con cá chết mặc cô xử lý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT