Đào Hân nôn hết toàn bộ bữa sáng mình vừa ăn xong. Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi nhìn nhau mấy giây, sau đó cũng đồng thời quay người nôn khan.
So với Đào Hân nhát gan và Vưu Tri Vi có chuẩn bị tâm lý trước, thì khả năng thích ứng của Thời Kim Lam mạnh hơn nhiều. Hơn nữa cô cũng không tận mắt chứng kiến thi thể nên không nôn bữa sáng ra.
Sau khi nhịn lại cảm giác nhộn nhạo trong bụng, ba người ăn ý không nhắc tới chuyện bao tải nữa. Ngược lại, bọn họ quyết định đi dạo vòng quanh sân trường. Nhưng vừa mới bước ra từ căn tin, các cô đã gặp phải bốn chàng trai.
Thấy gương mặt đối phương không bị làm mờ, hai bên đều nhận ra thân phận người chơi của nhau. Có người vui vẻ, cũng có người cảnh giác.
Trong số đó, có một người có sắc mặt thay đổi rõ rệt nhất. Gương mặt vốn uể oải của người này thoáng qua nét vui mừng ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi tới.
Vưu Tri Vi nhíu mày, đang định lên tiếng thì bỗng thấy Đào Hân vốn dĩ mặt mày tái nhợt đứng bên cạnh vội vàng cất bước chạy về phía chàng trai kia. Hai người lập tức ôm lấy nhau trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Đào Hân bật khóc nức nở, chàng trai nhẹ giọng dỗ dành, thậm chí còn hôn một cái lên trán cô ta. Vừa nhìn là hiểu quan hệ của họ ngay.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi vẫn còn là cún độc thân liếc nhìn nhau, ăn ý không nói chuyện.
Cô và Vưu Tri Vi đang cùng nhau trở về ký túc xá thì bị kéo vào trò chơi, vì vậy đôi tình nhân kia cũng như vậy thì cũng là bình thường.
Thấy thành viên nhóm mình quen biết người nhóm kia, hơn nữa tuổi tác Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi lại không lớn, ba chàng trai còn lại liền buông lỏng cảnh giác.
Chàng trai đi đầu bốn người đeo một chiếc kính gọng bạc, hai mắt thấp thoáng quan sát các cô. Tuy nhiên vài lọn tóc mái rủ xuống đã che khuất ánh mắt dò xét khó chịu ấy, khiến dáng vẻ anh ta trông có vẻ lịch sự, hiểu biết.
Trong lúc Thời Kim Lam đang quan sát anh ta thì anh ta cũng đang quan sát cô và Vưu Tri Vi.
Cô cao khoảng một mét sáu lăm, cột tóc đuôi ngựa ngắn, mặc áo lông dày. Rõ ràng trang phục rất bình thường, nhưng làn da trắng nõn và đôi mắt trong trẻo của cô đã tô điểm lên một vẻ ngây ngô. Bên dưới hai mắt cô có quầng thâm nhạt màu, có vẻ tối qua cô không ngủ ngon.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Vưu Tri Vi đứng bên cạnh cũng mặc quần áo giống cô, mái tóc được buộc hai bên rũ từ sau tai ra trước ngực, trông trẻ trung hệt như cô em gái mười lăm, mười sáu tuổi nhà bên. Ngoài ra cô ấy còn đeo một cặp kính gọng tròn màu đen, thoạt nhìn không thông minh lắm.
Hai người đang mặc đồng phục, có lẽ vẫn còn là học sinh cấp ba.
Chàng trai nhanh chóng kết luận, sau đó chủ động bắt chuyện: “Mấy người là người chơi bên khu ký túc xá nữ à?”
Thông thường, lớp phó học tập sẽ là người phụ trách “vấn đề ngoại giao” của lớp 12A10. Nhưng hiện tại lớp phó học tập không ở đây, việc này đáng lẽ phải giao cho lớp trưởng mới phải.
Thời Kim Lam bình tĩnh liếc nhìn Đào Hân đang vui mừng bật khóc khi nhìn thấy bạn trai. Cô biết dù mình không nhắc thì cô ấy cũng chưa chắc sẽ giữ bí mật giúp bọn cô, vì vậy để tránh để lộ tính cách của Vưu Tri Vi, cô đành thay cô ấy tiếp lời: “Phải. Còn mấy người là người chơi bên khu ký túc xá nam à?”
Vừa rồi khi cô và Vưu Tri Vi thuật lại những việc mình đã trải qua thì có nhắc đến chuyện trước đây ma nữ có một người bạn trai, cũng đã suy đoán thi thể bị chặt thành từng khúc kia chính là bạn trai cô ta.
Nếu là vậy thì nhất định sẽ có phần cốt truyện liên quan đến bạn trai của ma nữ. Khả năng cao manh mối kích hoạt cốt truyện này đang ở trong khu ký túc xá nam hoặc là thư viện mà Nhạc Yểu Yểu từng nhắc tới trong nhật ký.
Chàng trai gật đầu, lại hỏi: “Chuyện người chơi đêm qua là sao?”
Thời Kim Lam lắc đầu, “Bọn tôi cũng không rõ lắm.”
Sau đó cô hỏi: “Mấy người có gặp người chơi nào khác không?”
Ngoại trừ người chơi đã chết đêm qua, hiện tại có bảy người đang đứng ở đây, vẫn còn hai người chưa xuất hiện.
Chàng trai hơi nhíu mày, phủ định: “Không có.”
“Vậy còn nhiệm vụ bối cảnh lúc sáng là sao?” Anh ta lại hỏi.
Thời Kim Lam không định trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh muốn trao đổi thông tin với tôi à?”
Câu hỏi của cô khiến hai hàng lông mày chàng trai nhíu chặt hơn. Hai người bên cạnh anh ta vốn đã bất mãn vì cô cứ hỏi này hỏi kia, thế là có một người đứng ra nhếch miệng nói: “Em gái à, hỏi gì thì em đáp đó đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Được lắm, mới đó mà đã giở cái tính ỷ lớn hiếp bé ra rồi.
Thời Kim Lam giả vờ giật mình trước giọng điệu khó nghe của anh ta, sợ hãi rụt người lại, thành thật đáp: “Tôi không cẩn thận kích hoạt nhiệm vụ.”
Nếp nhăn trên trán chàng trai lập tức giãn ra, tiếp tục hỏi: “Nội dung nhiệm vụ là gì? Được thưởng gì?”
Trước đó chỉ là những câu hỏi bình thường, nhưng bây giờ đã bắt đầu vượt quá giới hạn. Thời Kim Lam vẫn muốn quan sát thêm một lúc, không muốn xung đột với những người chơi khác sớm như vậy.
Sắc mặt cô trắng bệch, dường như đang nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng nào đó nên cứ liên tục nuốt nước miệng. Đột nhiên Vưu Tri Vi hét lên một tiếng khiến tất cả mọi người đứng ngoài cửa căn tin hoảng sợ.
Thời Kim Lam vội vàng nhìn sang, thấy Vưu Tri Vi nhìn chằm chằm phía sau lưng chàng trai, đôi con ngươi nhẹ run lên, bờ môi mấp máy cứ như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Những người còn lại vô thức nhìn theo ánh mắt cô ấy, nhưng lại chẳng thấy gì.
Đợi đến khi quay đầu lại thì họ nghe thấy cô gái đang run lẩy bẩy nói: “Hình như mới nãy có một người mặc váy trắng đứng ở đó, tôi đã nhìn thấy đôi mắt cô ta... Tôi đã nhìn thấy!”
Cô ấy giơ tay chỉ về phía lối vào tòa nhà giảng dạy. Nơi đó khuất bóng mặt trời, chẳng có gì cả. Ngay khi mọi người lại nhìn sang thì đột nhiên có dung dịch đỏ sẫm chảy ra từ lối vào...
Đào Hân lập tức hét thất thanh. Vưu Vi Tri mới rồi còn đang giả vờ sợ hãi hệt như có thể ngồi bệt xuống đất bất cứ lúc nào, giờ lại thoáng sửng sốt, thầm chửi tục trong lòng. Nhưng cô ấy điều chỉnh biểu cảm rất nhanh, không để ai phát hiện mình giả vờ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ánh mặt trời khiến cho mấy chàng trai cảm thấy cực kỳ an toàn, nhưng giờ đây bỗng có cái lạnh sởn da gà xộc thẳng từ lòng bàn chân lên, lan ra từng tấc da thịt, chậm chạp bò lên lưng bọn họ
Chàng trai đi đầu thấp giọng chỉ huy mọi người rời đi, nhưng mới đi được vài bước thì bỗng dưng nghĩ ra gì đó nên dừng lại, đưa mắt nhìn Đào Hân, sau lại nhìn bạn trai cô ta và hỏi: “Cậu có muốn hành động cùng nhóm bọn tôi nữa không?”
Bên ký túc xá nam không kích hoạt nhiệm vụ bối cảnh, bốn người đã cùng nhau vượt qua một đêm an toàn trong phòng ký túc, sáng hôm sau lại đợi đến khi mặt trời nhô cao mới dám ra ngoài.
Người bạn trai lập tức nhìn sang Đào Hân, thấy cô ta do dự đưa mắt nhìn Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam đỡ lấy Vưu Tri Vi đang dựa vào mình, nói: “Không cần lo cho tôi đâu. Nhiệm vụ số 2 cũng không nhắc tới địa điểm cụ thể nào, cô có thể đi cùng bạn mình.”
Nhiệm vụ cốt truyện số 2 chỉ đề cập đến nội dung và thời gian làm nhiệm vụ, không hề có quy tắc chính xác về việc lớp học sẽ diễn ra ở đâu và thế nào. Đào Hân khe khẽ nói một câu cảm ơn, sau đó quyết định rời đi cùng bạn trai mình.
Sáng nay, cô ta vì muốn an toàn nên quyết định đi cùng Thời Kim Lam, nhưng lại bị kéo vào trò chơi trốn tìm. Nếu cô ta không may mắn chạy vào “khu vực an toàn” thì có lẽ bây giờ đã chết dưới tay dì quản lí ký túc rồi. Hơn nữa không lâu trước đó, Vưu Tri Vi còn nghi ngờ cô ta nói dối.
Bây giờ đã có lựa chọn tốt hơn, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ lại bạn trai để đi theo hai người xa lạ mới quen không lâu.
Thấy năm người nhanh chóng rời đi, Vưu Tri Vi vừa rồi còn đang mềm chân cần chỗ dựa lập tức bật cười mỉa mai, “Lá gan có chút xíu mà cũng dám coi thường hai bọn mình á? Muốn cho bọn họ thấy năng lực của mình quá đi!”
Thời Kim Lam nhún vai, “Vừa nãy cậu thấy có người thật à?”
Vưu Tri Vi lắc đầu, thoáng liếc nhìn dung dịch màu đỏ sẫm đọng lại ngoài lối vào tòa nhà giảng dạy, do dự nói: “Có khi nào bọn mình bị thứ gì đó ám thật không?”
Nói rồi cô ấy tự nổi da gà.
Thời Kim Lam không trả lời, cô đang suy nghĩ có nên lại gần xem thử hay không, nhưng khi nghĩ đến có thể mấy người chơi vừa rời đi vẫn còn đang theo dõi các cô thì đành gác việc này sang một bên. Cô đang định kéo Vưu Tri Vi rời đi thì đột nhiên nhìn thấy bóng người uể oải xuất hiện trước dung dịch màu đỏ kỳ lạ kia.
Người nọ mặc đồng phục học sinh hai màu trắng, đen đơn giản, đeo khăn choàng cổ màu trắng, dáng người cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, trông lười nhác như thể vừa ngủ dậy.
Vưu Tri Vi lập tức thốt lên: “Mẹ nó! Thằng này cũng vào đây à!”
Thời Kim Lam lườm cô ấy, “Không biết dè dặt xíu à? Đừng có văng tục.”
Vưu Tri Vi phồng má, hừ lạnh bảo: “Nhìn thấy ông hoàng làm màu nên không dè dặt nổi.”
Bên chân chàng trai nọ có một lon sơn màu đỏ. Hiển nhiên, “cảnh tượng máu chảy” vừa rồi là do anh làm ra, mục đích là để giải vây cho hai người.
Thấy Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi nhìn mình thì anh bật cười khanh khách, vẫy tay với hai người rồi xoay người bước vào tòa nhà giảng dạy.
“Cậu mà bỏ hai từ “làm màu” đi thì cậu ấy sẽ càng vui hơn đấy.” Thời Kim Lam kéo Vưu Tri Vi rời khỏi căn tin.
Vưu Tri Vi liếc mắt, lẩm bẩm: “Thánh học nhà ta cũng vào đây rồi, có khi nào cả lớp mình sẽ bị diệt toàn quân không?”
Thời Kim Lam chưa nghĩ tới chuyện này nên không khỏi nhíu mày. Cô và Vưu Tri Vi chưa từng làm rõ vì sao mình lại bị kéo vào trò chơi, vì vậy không thể loại trừ khả năng cả lớp cô, hoặc thậm chí là cả trường, đều đã bước vào trò chơi này.
“Kết thúc trò chơi trước đã rồi tính.” Cô nhẹ nói.
Vưu Tri Vi gật đầu, hai người nhanh chóng quẹo vào tòa nhà giảng dạy, quả nhiên nhìn thấy Tống Dư Ngộ đang đợi ở đây.
Thời Kim Lam lên tiếng chào hỏi, “Hi, thánh học.”
Tống Dư Ngộ đã quen được gọi như vậy, tặc lưỡi nói: “Chị Lam, sao không xông lên chiến một trận luôn? Giả vờ yếu ớt làm gì chứ? Ông nội Thời mở võ quán nhưng xem ra chẳng dạy cậu nên hồn nhỉ?”
Thời Kim Lam: “...”
Vừa gặp đã nhắc cả tông ti họ hàng người ta, vui quá nhỉ?
Cô phớt lờ lời trêu ghẹo của Tống Dư Ngộ, nói: “Người có học thức dùng lời nói chứ không dùng bạo lực. Tình hình bên cậu sao rồi?”
Vòng vo tam quốc mãi mới nhắc đến trọng tâm câu chuyện, vẻ lười biếng trên mặt Tống Dư Ngộ lập tức biến mất, “Có kích hoạt một nhiệm vụ ẩn.”
Thời Kim Lam nhướn mày, tiếp lời: “Mình cũng vậy. Còn cậu thì sao Vi Vi?”
Phàm là người thì không thể không có lòng phòng bị. Lúc cô và Vưu Tri Vi thảo luận trước mặt Đào Hân vẫn luôn ăn ý không nhắc tới chuyện nhiệm vụ ẩn.
Vưu Tri Vi gật đầu đáp: “+1.”
Ba người nhanh chóng liệt kê những manh mối mà mình có, phát hiện nhiệm ẩn của từng người không giống nhau.
Nhiệm vụ ẩn của Thời Kim Lam là “Bí mật của dì quản lí ký túc xá”, của Vưu Tri Vi là “Bí mật của ma nữ”, còn của Tống Dư Ngộ lại là “Bí mật của kẻ gõ cửa”.
Ngoài ra, Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi đều đang sở hữu vật phẩm manh mối, lần lượt là món đồ chơi ông già Noel và một con dao gọt hoa quả.
Nhân vật Tống Dư Ngộ thủ vai là một học sinh lớp 12A9, trùng hợp là cùng lớp với cậu bạn trai “Thẩm Tri Tùng” của ma nữ. Sau khi bàn bạc, tất cả mọi người đều nhất trí hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2 trước.
Bởi vì thời gian có hạn nên bọn họ không thể trình bày chi tiết những trải nghiệm và phát hiện của mình. Ba người hẹn nhau trưa nay sẽ gặp mặt ở căn tin để sắp xếp lại những suy đoán chưa hoàn chỉnh.
Đã sắp đến giờ làm nhiệm vụ. Sau khi chia tay Tống Dư Ngộ, Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi bắt đầu đi nghiên cứu địa hình lớp học. Thoạt tiên, các cô nhìn thấy có rất nhiều NPC bị làm mờ gương mặt trông rất quái dị trong phòng, sau đó phát hiện Đào Hân đang ngồi giữa những NPC ấy.
Bên trong phòng học, ngoại trừ cô ta thì không còn người chơi nào khác.
Vưu Tri Vi liếc nhìn Thời Kim Lam, thấy cô bình tĩnh lắc đầu.