9.
Hành vi của Phương Tuệ Lâm bị vạch trần, cô ta không còn cách nào phản bác, chỉ có thể đứng đó với vẻ mặt dữ tợn và bị người khác chỉ trỏ.
Cảnh bác bỏ tin đồn gần như đã kết thúc, Chu Chấn mới chậm rãi đến muộn.
Ông ấy giải tán đám đông, để lại tôi, Kỷ Thần và Phương Tuệ Lâm.
Chu Chấn rất không hài lòng với cách xử lý của tôi, cũng không hỏi rõ nguyên nhân, đã nói với tôi:
"Tiểu Tưởng, cô không thể chỉ vì thành tích tốt mà làm gì thì làm, đây là việc nhà của cô, cô nhất định phải làm loạn đến công ty luôn sao."
Nghe Chu Chấn nói, tôi cảm thấy rất khó hiểu.
Rõ ràng trước đó là ông ấy đã bảo tôi chú ý đến ảnh hưởng. Bây giờ tôi nhanh chóng xử lí mớ hỗn độn đó chỉ để làm sáng tỏ cho bản thân.
Nhưng những gì Chu Chấn đang làm hiện tại rõ ràng là để bảo vệ Phương Tuệ Lâm.
Kỷ Thần không quen dáng vẻ quả quyết của Chu Chấn: "Giám đốc Chu phải không? Tôi là chồng của Tưởng Thụy. Chuyện này vốn là do Phương Tuệ Lâm tung tin đồn..."
Chu Chấn ngắt lời Kỷ Thần: "Chồng của Tưởng Thụy thì sao? Đây là công ty, không phải nhà của cậu."
Chu Chấn không biết công ty Kỷ Thần là khách hàng lớn của công ty chúng tôi.
Khi Kỷ Thần mới bắt đầu kinh doanh, công ty còn nhỏ và nhiều công ty không sẵn lòng nhận đơn đặt hàng của anh.
Tôi làm công việc kinh doanh tại công ty và giúp anh ấy mở rộng quan hệ.
Hiện tại, công ty của Kỷ Thần đã đi vào hoạt động và anh ấy vẫn chọn đặt hàng từ công ty chúng tôi.
Tôi cảm thấy như mình đã được hưởng lợi từ sự thành công của Kỷ Thần và trở thành người bán chạy nhất trong ba năm liên tiếp.
Chỉ là Kỷ Thần là người khiêm tốn, để cho cấp dưới làm việc, không cho đồng nghiệp của tôi biết mình là ông chủ của Bên A.
Kỷ Thần vốn muốn cùng Chu Chấn nói lý lẽ, kết quả lại bị chỉ trích, cảm thấy rất không vui.
Tôi thấy anh ấy nhìn Chu Chấn như muốn ăn tươi nu*t sống nên nhanh chóng tóm lấy anh ấy và nói với Chu Chấn: "Được rồi, giám đốc nói đúng. Lát nữa tôi phải ra ngoài ký đơn hàng nên tôi về trước."
Nói xong tôi ôm Kỷ Thần rời đi.
Trong thang máy, Kỷ Thần hỏi tôi: “Chu Chấn và Phương Tuệ Lâm có quan hệ như thế nào?”
Tôi mỉm cười với Kỷ Thần: “Anh cũng thấy rồi đó.”
Vừa rồi, trong khi Kỷ Thần và Chu Chấn đang nói chuyện, tôi nhìn thấy Phương Tuệ Lâm đang nở một nụ cười mơ hồ với Chu Chấn.
Dù nó chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
Mà Chu Chấn lúc đó liền xông tới, kỳ thực là muốn giúp Phương Tuệ Lâm thoát khỏi vòng vây.
Kỷ Thần cau mày hỏi: “Chu Chấn đã kết hôn chưa?”
Tôi trả lời: “Em nhớ ông ta đã có gia đình, vợ ông ta cũng đến dự họp mặt thường niên của công ty”.
Tôi nhìn Kỷ Thần và hiểu ý anh ấy.
Lời nói của Kỷ Thần làm tôi nhớ đến lần về nhà ăn Tết năm ngoái, khí sắc của Phương Tuệ Lâm rất tệ và bụng thì to hơn bình thường.
Tôi không thân với cô ta nên cũng không hỏi nhiều. Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ta có thai rồi.
Nhưng nếu có thai thì tại sao không thấy cô ta đưa bạn trai về, sau này cũng không thấy cô ta sinh con.
"Chồng, anh nói Phương Tuệ Lâm ở nhà sống rất tốt, sao đột nhiên muốn chuyển đi? Còn muốn mua nhà?"
"Hành vi gần đây của cô ta quả thực rất bất thường. Anh sẽ cử người kiểm tra, tránh để cô ta làm chuyện xấu gì sau lưng."
Tôi chen vào trong ngực Kỷ Thần, kiễng chân hôn lên môi Kỷ Thần: “Vẫn là chồng em đáng tin cậy nhất.”
10.
Có lẽ vì có Chu Chấn mà Phương Tuệ Lâm đã không từ chức sau khi bị mất mặt ở công ty.
Mặc dù cô ta đã trở nên im lặng hơn nhưng Chu Chấn lại bắt đầu làm khó tôi.
Những đơn hàng của nhóm chúng tôi, ông ta vẫn cứ gây khó dễ không chịu ký, không thông qua những đơn này.
Những đơn xin giảm giá lớn cho khách hàng của chúng tôi luôn bị ông ta bác bỏ.
Vài tháng trước tôi đã nộp đơn xin thăng chức, vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp nhưng đột nhiên chậm trễ và cần được xem xét lại.
Với những hành động của Chu Chấn, thành tích của nhóm chúng tôi trong tháng này rất tệ.
Thực tập sinh của tôi sợ không trả nổi tiền thuê nhà, mỗi ngày đi làm đều không cười nổi.
Khi Chu Chấn lại từ chối ký đơn hàng của tôi, tôi trực tiếp mở cửa văn phòng ông ta.
Thấy ông ta đang nói chuyện điện thoại, không biết ông ta đang nói chuyện anh anh em em với ai.
Chu Chấn thấy tôi đi vào, vội vàng cúp điện thoại, giọng điệu không tốt nói: "Tiểu Tưởng, cô vào mà không gõ cửa, có chuyện gì vậy?"
Tôi nói thẳng: “Chu tổng, doanh số bán hàng của nhóm chúng tôi luôn cao nhất, đơn hàng được ưu tiên xem xét. Hiện tại xuất hiện vấn đề gì sao? Làm sao lại bị từ chối hết lần này đến lần khác?”
Chu Chấn không nóng vội: “Tiểu Tưởng, làm người làm việc gì cũng phải bình tĩnh, hiện tại công ty đang thay mới quy trình duyệt đơn, đơn hàng cô đưa ra có chút bất thường, nếu bị từ chối, mấy cô có thể sửa lại. "
Tôi cười chế nhạo: "Báo cáo của chúng tôi, đã được sửa đổi dựa theo mẫu vẫn không được duyệt qua, nhưng các nhóm khác cũng không bị bác bỏ. Xin hỏi Chu tổng, đây là vấn đề của bản báo cáo hay vấn đề của ông?"
Chu Chấn nghe vậy, cúi mặt xuống nói: "Tưởng Thụy, cô đây là có ý gì?"
"Nghĩa đen."
Chu Chấn nhếch môi, vừa rồi giả vờ bình tĩnh, nhưng bây giờ giả vờ không nổi: "Tưởng Thụy, tôi cũng nên nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn là tổng giám đốc, báo cáo sẽ được xem xét như thế nào và khi nào được duyệt? Chỉ có tôi nói mới tính."
Đây mới là lời thật lòng, Chu Chấn chỉ đang lợi dụng quyền lực của mình để ức hiếp người khác mà thôi.
Tôi cũng không khách khí: “Được, Chu tổng. Vậy thì tôi chúc ông có thể giữ vững chức tổng giám đốc này!”
Nói xong, tôi mở cửa rời đi, trùng hợp nhìn thấy Phương Tuệ Lâm đi ngang qua cửa.
Cô ta cười đắc ý nói: "Chị, chị bị mắng à? Em còn nghĩ chị giỏi đến mức nào, còn không phải phải dựa vào sắc mặt của người khác."
Tôi trừng mắt nhìn cô ta: “Ít nhất tôi không phải mượn người khác để tìm việc làm và trơ trẽn tới mức không biết cảm ơn.”
Trên mặt Phương Tuệ Lâm không có nụ cười: "Mẹ tôi đã giúp tôi tìm được công việc này, tôi muốn cảm ơn cũng không đến lượt cô."
Tôi ngừng nói những điều vô nghĩa với cô ta và quay người bỏ đi.
11.
Tối về đến nhà, tôi tức giận đến mức không ăn nổi một miếng.
Kỷ Thần nhìn dáng vẻ của tôi, bỏ đũa xuống, trêu tôi: “Ồ, vợ của anh không muốn ăn cơm nên anh cũng không ăn được.”
Nhìn vẻ mặt của Kỷ Thần, cô cười thầm.
Kỷ Thần ôm tôi vào lòng: “Vợ yêu, nói cho anh biết, ai bắt nạt em?”
Tôi đem những việc mà Chu Chấn làm kể hết ra.
Tôi tức giận nói: "Em thực sự rất tức giận. Trước đây em không nhận ra rằng Chu Chấn không chỉ là một kẻ cặn bã mà còn là một kẻ mù quáng trong tình yêu. ông ta đã từ chối duyệt đơn hàng trị giá mấy trăm vạn của em chỉ vì Phương Tuệ Lâm!"
Kỷ Thần nhẹ nhàng vỗ lưng tôi trấn an rồi nói: "Bảo bối, có lẽ anh có thể giúp em chuyện này."
Tôi nhìn anh ấy: "À, anh giúp em như thế nào?"
Kỷ Thần lấy máy tính ra, cho tôi xem kết quả điều tra trước đó của anh về Phương Tuệ Lâm.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Phương Tuệ Lâm làm tình nhân.
Thực ra trước đây cô ta đã có thai với phó tổng của một công ty niêm yết.
Phó tổng hứa sẽ ly hôn và cưới cô ta miễn là cô ta sinh được một đứa con trai.
Nhưng trước khi Phương Tuệ Lâm sinh con, vợ phó tổng đã tìm thấy gia đình nhà họ Phương và cùng một nhóm người đến gây khó dễ.
Những người đó không chỉ làm loạn nhà cửa mà còn đánh Phương Tuệ Lâm đến mức cô ta sảy thai, mẹ tôi đã chăm sóc cô ta trong bệnh viện một thời gian dài.
Sự việc của Phương Tuệ Lâm đã gây xôn xao ở những khu xung quanh nhà, những ngày sau đó cô ta rất hiếm khi về nhà.
Nghĩ mà xem, sau khi xảy ra chuyện như vậy, mẹ tôi và Phương Kiến không thể sống ở khu đó được nữa vậy nên đã đến tìm tôi đòi tôi mua cho họ một căn nhà.
Nhưng có lẽ họ không biết rằng khi ở cùng với Phương Tuệ Lâm, phó tổng đã đưa cho cô ta một số tiền lớn, đủ để trả trước khoản đặt cọc.
Tôi nhìn thông tin đã có trong tay nói với Kỷ Thần: "Chồng, anh nghĩ vợ của phó tổng có biết chồng cô ấy đưa cho Phương Tuệ Lâm số tiền lớn như vậy không?"
Kỷ Thần thâm ý nói: “Đoán chừng là không biết.”
Tôi quay đầu lại nhìn Kỷ Thần: "Vậy… chúng ta cho cô ấy biết? Dù sao đây cũng là tài sản chung của vợ chồng, cô ấy có quyền được biết."
Kỷ Thần gật đầu: "Không thành vấn đề."
12.
Cuối tháng, sếp lớn của công ty chúng tôi đến kiểm tra bộ phận kinh doanh.
Mặc dù rõ ràng nói đây là một cuộc kiểm tra định kỳ nhưng mọi người đều biết mục đích của chuyến đi này là gì.
Chu Chấn, một người có não yêu đương, đã từ chối quá nhiều đơn hàng của tôi, khiến hiệu suất của bộ phận kinh doanh trong tháng này giảm sút.
Chu Chấn, ông ta coi nơi làm việc như nhà riêng của mình, sếp đương nhiên sẽ không để ông ta làm loạn.
Tôi đi phía sau sếp lớn và nghe ông ấy hỏi về tình hình gần đây của bộ phận kinh doanh và tại sao hiệu suất làm việc không tốt.
Chu Chấn khẩn trương đến toát mồ hôi, nhưng không giải thích được tại sao, hắn cứ liếc mắt nhìn tôi, sợ tôi vạch trần hắn.
Đúng lúc này, phía trước quầy truyền ra một âm thanh cắt ngang câu hỏi của sếp lớn, Chu Chấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy âm thanh, mọi người tập trung tại quầy lễ tân, sếp lớn cũng làm theo.
Tại quầy lễ tân, Phương Tuệ Lâm và một người phụ nữ đang vật lộn với nhau.
Người phụ nữ kéo tóc Phương Tuệ Lâm và chửi: "Đồ khốn nạn chỉ biết quyến rũ chồng người khác, tôi sẽ đánh ch*t cô."
Dù sao Phương Tuệ Lâm cũng là người yếu đuối, bình thường mười ngón tay không dính nước, nói gì đến có sức để đánh nhau.
Khi nhìn thấy Chu Chấn tới, cô ta lập tức cầu cứu: "Chu tổng, giúp tôi với."
Nhìn thấy một màn như vậy, trái tim vừa mới yên tâm của Chu Chấn lập tức ngưng trệ.
Một số đồng nghiệp có đôi mắt sắc bén nhanh chóng phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra.
"Này, đó không phải là vợ của Chu tổng sao?"
"Trời ơi, không phải là Phương Tuệ Lâm và Chu tổng..."
Cô học trò nhỏ của tôi đột nhiên thông suốt và nói:
"Trước đây Phương Tuệ Lâm và chị Tưởng Thụy xảy ra tranh chấp. Chu tổng đã không duyệt đơn hàng của chúng tôi trong tháng này, có lẽ ông ta đang thay Phương Tuệ Lâm trút giận."
Tôi nhìn sếp lớn, sắc mặt của ông ta rất kém, khi tôi nhìn Chu Chấn, tôi thực sự muốn đấm ông ta một cái.