1.
Công ty của Kỷ Thần gần đây rất bận, về đến nhà chỉ cần nằm xuống là ngủ.

Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đúng lúc chuẩn bị đi ngủ thì nhận được một tin nhắn.

Tôi mở ra nhìn, là của em kế Phương Tuệ Lâm gửi cho tôi, ảnh thân mật của cô ta và Kỷ Thần.

Cuối cùng, cô ta còn gửi thêm một câu:

“Chị ơi, hy vọng chị có thể chúc bọn em hạnh phúc”.

Sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi lại tái hôn với bố của Phương Tuệ Lâm.

Tôi lớn lên cùng bà nội, rất ít khi liên lạc với gia đình đó.

Nhưng vào mỗi dịp lễ tết, tôi sẽ đưa Kỷ Thần đến thăm họ.

Gần đây, Phương Tuệ Lâm luôn tìm nhiều lí do muốn Kỷ Thần giúp đỡ.

Khi thì thuê phòng trọ và chuyển nhà, khi thì đường ống nước ở nhà bị rò rỉ,...những việc đại loại như vậy.

Tôi nhìn ảnh của Phương Tuệ Lâm rất lâu và nghĩ về nó, càng nghĩ lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi muốn gọi Kỷ Thần dậy, nhưng gọi mấy lần anh ấy đều không có động tĩnh gì, tôi đành tát vào mặt anh ấy một cái.

Kỷ Thần mơ mơ hồ hồ mở mắt, giọng nói nhõng nhẽo hỏi tôi: “Vợ ơi, làm sao thế?”

Tôi ném điện thoại cho anh: “Nói đi, đây là như thế nào?”

Kỷ Thần bị tôi đánh thức, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, vẻ mặt ngơ ngác cầm lấy điện thoại, sửng sốt mấy giây, sau đó đột nhiên ngồi dậy: “Vợ ơi, đây không phải là anh! Anh thề, anh tuyệt đối chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em.”

Tôi cố giả vờ nghiêm túc, hỏi tiếp: “Vậy tại sao Phương Tuệ Lâm lại gửi cho em cái này?”

Kỷ Thần vẻ mặt mờ mịt nhìn bức ảnh, sau đó tức giận nhảy dựng lên: “Đây rõ ràng là vu khống! Anh muốn đá đ*t cô taa!”

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Kỷ Thần, tôi không khỏi bật cười: “Được rồi, em tin anh mà.”

Kỷ Thần bối rối trước sự thay đổi thái độ 360 độ của tôi.

Anh lại liếc nhìn điện thoại rồi nheo mắt lại nhìn tôi chằm chằm: “Vợ ơi, em đang đùa anh à? Người đàn ông này có cánh tay tròn và cái bụng mập, em không nhận ra cơ bụng 8 múi của chồng mình hửm? Em rõ ràng biết đó không phải là anh!”

Tôi không chịu thừa nhận sự lên án của Kỷ Thần, nằm xuống và đắp chăn, nhắm mắt lại: “Không có mà, vừa rồi em thật sự bị dọa đó.”

Trải qua bước nhạc đệm này, Kỷ Thần hoàn toàn tỉnh táo.

Anh ấy ôm tôi vào lòng, chọc chọc eo tôi: “Tiểu Tác Tinh**, để xem anh xử lí em như thế nào.”

**Tiểu Tác Tinh (小作精) là một từ phổ biến trên Internet, Tác Tinh (作精) là một thuật ngữ dùng để mô tả những người cư xử rất giả tạo và không tự nhiên.

Tôi chỉ có thể liên tục xin tha.

Tôi không trả lời tin nhắn của Phương Tuệ Lâm, nhưng không thể ngăn cản cô ta tiếp tục hành động như một người điên.”

Trước khi tan làm vào ngày hôm sau, tôi lướt qua tài khoản mạng xã hội của Phương Tuệ Lâm.

Cô ấy đang cầm một hộp thức ăn, mặc quần yếm và trang điểm kỹ càng, đứng đợi dưới sảnh của một tòa văn phòng.

Dòng cap viết: Đưa bữa tối tình yêu cho người yêu.

Tôi nhìn định vị, đó không phải công ty của Kỷ Thần sao?

Tôi ký hợp đồng ở gần đó, gọi điện thoại cho Kỷ Thần và đi ăn tối với anh ấy.

Đi đến dưới tòa văn phòng, tình cờ nhìn thấy Phương Tuệ Lâm đang bị vướng lại ở chỗ bảo vệ.

Cô ta nói với giọng bánh bèo: “Anh bảo vệ~, em thực sự đến tìm bạn trai của em, anh cho em vào đi mà~”.

Nhân viên bảo vệ rất tận tâm nói: “Xin lỗi, cô không thể vào nếu không đặt trước lịch hẹn.”

Tôi cong môi, tiến thẳng tới lên tiếng chào: “Thật trùng hợp ha.”

Phương Tuệ Lâm nhìn thấy tôi, đôi mắt gần như trợn tròn lên: “Không trùng hợp, em tới đây để đưa cơm tối cho anh Thần.”

Kỷ Thần rõ ràng là chồng của tôi, nhưng trước giờ Phương Tuệ Lâm chưa bao giờ gọi anh rể, mà cứ gọi anh là anh Thần.

Tôi cười khẩy: “Thật sao, vậy sao anh Thần của cô không để cô vào?”

Phương Tuệ Lâm vẫn giữ được bình tĩnh: “Anh Thần chỉ là đang bận mà thôi.”

Tôi “ồ” một cái, quay đầu, vuốt mặt rồi bước vào cửa.

Phương Tuệ Lâm thấy tôi tiến vào, vội vàng hét lên với bảo vệ: “Tại sao cô ta có thể vào chứ?”

Cô ta đứng đây kì kèo với bảo vệ cả nửa ngày, người ta cũng không nể mặt cô ta: “Cô Tưởng là vợ của Kỷ tổng, cô là ai a?”

Mặt của Phương Tuệ Lâm lúc xanh lúc trắng.

Tôi không thèm nói chuyện với cô ta, đi thẳng lên lầu.

3.
Đến phòng làm việc của Kỷ Thần, tôi học theo ngữ khí của Phương Tuệ Lâm: “Anh Thần ~ dưới lầu có người đưa bữa cơm tình yêu đến đó, anh có biết không?”

Kỷ Thần nhìn vẻ mặt kỳ quái của tôi: “Vợ à, đừng như thế, anh sợ.”

Tôi ngẩng đầu lên và cười. Bình thường tôi khá thẳng tính, nói kiểu này, tôi thực sự không giỏi lắm.

Tôi bước tới, hôn lên má Kỷ Thần: “Em nói thật đấy, Phương Tuệ Lâm đang đứng đợi dưới lầu để đưa đồ ăn cho anh đấy.”

Kỷ Thần cau mày: “Cô ta đến đây làm gì? Anh nói bảo vệ đuổi cô ta đi.”

Nói xong, anh nhấc điện thoại gọi cho lễ tân. Tôi liền cản anh ấy lại: “Thôi đi, làm lớn chuyện sẽ gây ảnh hưởng xấu đấy.”

Nghe thế Kỷ Thần mới dừng lại.

Tôi giữ thể diện cho Phương Tuệ Lâm, không ngờ đến cô ta lại cố chấp tới vậy.

Đợi tôi và Kỷ Thần lái xe đi qua tòa nhà cô ta vẫn còn đang đợi ở cửa.

Bộ dáng của người đứng chờ một mình trong gió, trông thật đáng thương.

Nhìn thấy xe của Kỷ Thần, Phương Tuệ Lâm mang vẻ mặt bất bình đi tới trước mặt:

“Anh Thần, em đợi anh rất lâu rồi.”

Kỷ Thần nhìn cô ta với khuôn mặt tối sầm: “Tôi lại không bắt cô đợi.”

Phương Tuệ Lâm rưng rưng nước mắt: “Em đang nghĩ đến việc lần trước anh giúp em chuyển nhà, lại giúp em sửa ống dẫn nước, đặc biệt tới đây cảm ơn anh.”

Kỷ Thần càng tức giận hơn: “Không có gì. Giúp cô tìm công ty chuyển nhà, liên hệ với công ty bất động sản là vì vợ của tôi. Chẳng qua những việc này, cô cũng có thể học cách tự làm.”

Nghe đến đây tôi nhịn không được liền bật cười. Trước đây Phương Tuệ Lâm luôn làm phiển Kỷ Thần. Mới đầu Kỷ Thần xử lí một cách khách sáo, sau này trực tiếp chuyển mọi việc cho ban quản lí nhà ở.

Đừng nhìn Kỷ Thần ngày thường nghiêm túc, nhưng sức sát thương rất lớn.

Phương Tuệ Lâm đỏ mặt, cắn môi, nhìn vô cùng tủi thân.

Tôi an ủi cô ta: “Về nhà đi, đừng để bị cảm, mẹ chắc sẽ đau lòng lắm.”

Phương Tuệ Lâm lườm tôi, mở miệng tính nói gì đó, nhưng Kỷ Thần lại phớt lờ cô ta, đạp ga và bỏ đi.

4.
Phương Tuệ Lâm không tặng được bữa tối tình yêu, nhưng tôi biết cô ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Từ nhỏ cô ta đã thích tranh giành mọi thứ của tôi, thành tựu lớn nhất chắc phải kể đến mẹ tôi.

Mẹ tôi đối xử với cô ta tốt hơn nhiều so với đứa con ruột như tôi.

Sau khi mẹ tôi tái hôn, tôi sống cùng bà nội, hầu như bà ấy không bao giờ quan tâm tới tôi.

Còn cô con riêng của bà, mỗi khi đau đầu hay bị sốt, bà đều ở bên giường bệnh chăm sóc cô ta không rời.

Vài ngày sau, mẹ tôi gọi điện bảo tôi quay về nhà ăn cơm.

Mẹ và tôi một năm chỉ nói chuyện với nhau vài lần và chủ yếu là tìm tôi để xin tiền.

Việc gọi tôi về ăn cơm như này, quả thật khó tin.

Trong thâm tâm tôi biết rằng, việc này có lẽ có liên quan đến Phương Tuệ Lâm.

Tôi vốn muốn kiếm cớ để không đi, nhưng giọng của bà ở đầu bên kia rất nhẹ nhàng:

“Thụy Thụy, mẹ muốn nói chuyện với con. Nếu như con bận thì chúng ta đi ăn ở gần công ty của con đi”.

Tôi thở dài, không còn cách nào khác đành đồng ý. Buổi tối tan làm, tôi đến nhà hàng gần công ty.

Mẹ tôi hao tâm tổn trí gọi một bàn đồ ăn, nhưng chẳng có món nào tôi thích cả.

Bà ấy vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát của tôi: “Thụy Thụy, ăn nhiều vào.”

Tôi nhìn đống hải sản trong bát mà không thể đặt đũa xuống: “Con bị dị ứng với hải sản.”

Mẹ tôi nghe thế, tay bà đang gắp thức ăn dừng lại trên không một lúc.

Tôi đặt đũa xuống: “Mẹ, có chuyện gì mẹ trực tiếp nói đi.”

Mẹ tôi ngại ngùng cười với tôi: “Thụy Thụy à, con không phát hiện dạo này Kỷ Thần có gì bất thường sao?”

Tôi lắc đầu: “Không có.”

Mẹ tôi đặt tay lên cánh tay tôi, nghiêm túc nói: “Thụy Thụy à, đàn ông có tiền sẽ thay lòng đổi dạ, công ty của Kỷ Thần hiện tại lớn như vậy, nói không chừng cậu ta sẽ làm gì đó ở bên ngoài.”

Tôi gần như bật cười trong tức giận, mẹ tôi thực sự không muốn nhìn thấy tôi sống tốt.

Tôi bỏ tay ra, hỏi lại: “Vậy nên? Con có nên trói anh ấy bên cạnh 24/24 không?”

Mẹ tôi tỏ ra nghiêm túc nói: “Đó không phải ý của mẹ. Mẹ chỉ muốn nói, công ty của Kỷ Thần được thành lập sau khi hai đứa kết hôn. Đó là tài sản chung của vợ chồng, con cũng có một phần.”

Lòng tôi thắt lại, tôi nhìn mẹ bằng đôi mắt đen láy: “Mẹ, nếu muốn chi tiền của công ty thì phải ly hôn.”

Mẹ tôi nghe thế, trên mặt hiện lên nụ cười: “Mẹ đã nghĩ đến chuyện này cho con rồi, bây giờ ly hôn, con có thể lấy được không ít. Tình hình kinh tế hiện tại không tốt, công việc kinh doanh khó đảm bảo, rất dễ bị lỗ vốn.”

Hai mẹ con làm việc rất ăn ý nhỉ. Một người dùng ảnh để chia rẽ mối quan hệ của tôi và Kỷ Thần. Một người đã cố gắng thuyết phục tôi ly hôn trên danh nghĩa muốn tốt cho tôi.

Tôi bình tĩnh hỏi: “Con cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Mẹ tôi nói: “Con gái ngốc nghếch này, con có thể đầu tư vào bất động sản. Vừa lúc em gái con muốn mua nhà, vẫn còn thiếu một khoản đặt cọc. Mẹ tính rồi, con trả khoản này và Lâm Lâm sẽ trả tiền hàng tháng, giấy chứng nhận sở hữu nhà đất sẽ đứng tên của hai chị em con. Con cảm thấy thế nào?”

Bà ấy thật sự vẫn có thể nói như vậy.

Trên môi tôi nở nụ cười: “Mẹ. nếu không thì con trực tiếp mua căn nhà đấy cho cô ta đi, sau đó mua thêm cho mẹ và Phương Kiến một căn. Cũng đừng viết tên con vào, cứ viết tên của mấy người là được.”

Mẹ tôi nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của tôi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: “Thụy Thụy, làm người không thể hẹp hòi như vậy. Năm đó con đi học, cũng là chú Phương cho con tiền, bây giờ để con báo đáp một chút, tại sao con không chịu chứ.”

Tôi nghe xong những lời này mà run lên vì tức giận, vừa định phản bác lời của bà ấy, Kỷ Thần đã ngồi xuống bên cạnh tôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play