Tâm Cơ Của Em Kế

Chương 2


7 tháng


Tôi hơi ngạc nhiên hỏi Kỷ Thần: “Sao anh lại ở đây?”

Kỷ Thần nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi: “Anh đến đón em tan làm, đi ngang qua nhà hàng tình cờ nhìn thấy em ở trong này.”

Sau đó, Kỷ Thần nhìn về phía mẹ tôi: “Mẹ, có phải con đã làm sai chuyện gì mà mẹ lại bắt Thụy Thụy ly hôn với con?”

Mẹ tôi bị bắt gặp khi nói xấu sau lưng người khác, sắc mặt liền trầm xuống nhưng cũng không có ý định nhượng bộ: “Lâm Lâm muốn mua nhà, con không muốn trả tiền cho nó, đó là do con làm không tốt.”

Kỷ Thần cười nhẹ: “Mẹ, số tiền con và Thụy Thụy đưa mẹ mấy năm nay, thêm vào đã đủ để trả trước một căn nhà rồi. Về phần Phương Tuệ Lâm, con nhớ không lầm thì cô ta và Thụy Thụy không có quan hệ huyết thống mà nhỉ.”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn Kỷ Thần, nghiêm nghị nói: “Không có quan hệ huyết thống thì có sao đâu? Phương Kiến cũng chu cấp và nuôi dưỡng Tưởng Thụy đấy thôi.!”

Nghe thế, tôi thực sự muốn đứng dậy và rời khỏi nơi này. Kỷ Thần nắm chặt tay tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Vẻ mặt của anh vẫn như thường, giọng điệu ôn hòa: “Nếu mẹ đã nói như vậy, không bằng tính toán kĩ một chút. Lúc nhỏ Thụy Thụy vẫn luôn đi theo bà nội, tìm Phương Kiến xin tiền cũng chỉ là để nộp học phí, sau đó bà nội đã trả lại từng khoản từng khoản một rồi.”

Mẹ tôi nghe những lời này của Kỷ Thần, mấp máy tính mở miệng nói gì đó, nhưng nửa ngày vẫn không nói được chữ nào.

Kỷ Thần không để ý đến bà ấy, tiếp tục: “Lại nói, về công ty này. Khi con và Thụy Thụy vừa thành lập công ty, có lần chúng con thiếu vốn và gần như phải phá sản. Chúng con đi khắp nơi vay tiền, không phải mẹ và chú Phương nói rằng công ty của chúng con không có quan hệ gì với mấy người sao, phá sản cũng không tìm được mấy người, kiếm tiền cũng không nghĩ tới. Tại sao bây giờ Phương Tuệ Lâm muốn mua nhà lại nhớ đến cái công ty này rồi.”

Mẹ tôi bị những lời nói của Kỷ Thần chặn đứng lại, sắc mặt bà tái mét.

Lúc này Kỷ Thần mới kéo tôi đứng dậy rời đi. Tôi vừa đứng dậy, mẹ tôi liền giữ chặt lấy tôi, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm, giọng điệu ra lệnh nói: “ Thanh toán trước mới được đi.”

Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng, liếc nhìn bà: “Yên tâm đi, con sớm đã thanh toán rồi.”

Nói xong tôi và Kỷ Thần quay người rời đi.

6.
Trên đường về nhà, tôi vẫn giữ im lặng. Kỷ Thần biết tôi không thoải mái, nắm chặt tay tôi.

Lúc bố tôi mất, tôi mới 10 tuổi.

Mẹ tôi không hề cảm thấy đau buồn, chớp mắt liền tái hôn cùng người khác, đồng thời thái độ đối với tôi ngày càng lạnh nhạt.

Bà ấy tái hôn, nghĩ tôi là gánh nặng nên đem tôi đến chỗ bà nội ở.

Tôi đã phải trải qua nhiều biến cố trong một thời gian ngắn. Từ đó trở đi, tôi không thích nói chuyện cùng người khác, cũng không thích tiếp xúc với họ, cho dù có chuyện gì cũng tự mình giải quyết.

Khoảng thời gian học đại học, tôi gặp Kỷ Thần. Anh ấy theo đuổi tôi rất lâu, tốn rất nhiều công sức nhưng tôi mãi vẫn không đồng ý, thiếu chút nữa còn tưởng tôi là cục
đá.

Thật ra không phải tôi không động lòng, chỉ là trong tiềm thức tôi nghĩ rằng mình không xứng đáng được yêu thương, không xứng ở bên một chàng trai tốt như Kỷ Thần.

Sau khi bà nội mất, mẹ tôi không có ý định lo hậu sự cho bà nội.

Tôi còn khoản nợ của đại học, căn bản cũng không thể lo chu toàn hậu sự cho bà nội.

Lúc này, chính Kỷ Thần đã ra tay giúp đỡ tôi.

Anh lo chu toàn hậu sự của bà nội, từ tiền bạc lẫn sức lực.

Ngày bà tôi được chôn cất, Kỷ Thần nói “Từ nay về để anh chăm sóc cho em”, tôi ôm anh ấy và khóc rất lâu.

Ở bên Kỷ Thần mấy năm nay, anh ấy dần dần dạy cho tôi rằng tôi có thể tức giận, cũng có thể dựa vào anh, không cần phải lúc nào cũng ép buộc bản thân mình.

Chính anh đã khiến tôi tin, tôi cũng là một người đáng được yêu thương.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với Kỷ Thần:

“Em đói rồi, muốn ăn xiên nướng.”

Kỷ Thần thấy tôi đã ổn định lại, nở nụ cười cưng chiều: “Được rồi, anh trai mời em”.

7.
Phương Tuệ Tâm liên tiếp bị từ chối, mẹ tôi cũng không lợi dụng được tôi.
Cứ tưởng rằng họ sẽ dừng lại ở đó, không ngờ rằng Phương Tuệ Lâm ngày càng to gan.

Sau khi Phương Tuệ Lâm tốt nghiệp trường kỹ thuật, cô ta vẫn luôn nhàn rỗi, làm công việc gì cũng chỉ được một thời gian ngắn.

Nhưng một tuần sau, tôi thế mà lại thấy cô ta ở trước quầy lễ tân của công ty.

Tôi hỏi thăm mới biết, mẹ tôi đã nhờ sếp của tôi sắp xếp công việc cho Phương Tuệ Lâm.

Tôi là người liên tiếp có doanh thu cao nhất của công ty trong 3 năm liên tiếp, tổng giám đốc Chu Chấn cũng đánh giá tôi rất cao.

Về chuyện của gia đình tôi, Chu Chấn lại không biết rằng mối quan hệ giữa tôi và mẹ rất căng thẳng, tôi cũng chẳng có mối quan hệ tốt với cô em kế này.

Vậy nên chuyện ông ấy đồng ý với mẹ tôi để Phương Tuệ Lâm đến làm ở quầy lễ tân, coi như đó là một phần ân huệ để tôi không thể chuyển việc.

Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng phải vấn đề lớn. Cô ta đi làm lễ tân, tôi và cô ta cũng chẳng thể liên quan gì tới nhau.

Nhưng đến công ty chưa được mấy ngày Phương Tuệ Lâm lại không chịu an phận.
Sau khi cô ta tìm hiểu rõ các mối quan hệ giữa tôi và đồng nghiệp trong công ty, liền đi tung tin đồn nói xấu tôi khắp nơi để bôi nhọ tôi.

Nói cái gì mà lúc tôi học đại học đã đi bồi rượu.

Còn nói tôi cướp bạn trai của cô ta, mới có thể gả cho người chồng hiện tại.

Có rất nhiều sự cạnh tranh giữa những nhân viên bán hàng với nhau, có một số người ác ý nhanh chóng lan truyền tin đồn đi khắp nơi.

Ban đầu, tôi không biết những việc này. Tôi là nhân viên kinh, thường xuyên làm việc ở bên ngoài, ít khi làm việc ở công ty.

Nhưng đến cuối tháng, Chu Chấn lại gọi tôi về công ty, nói muốn tôi nộp bản báo cáo nhưng lại âm thầm chỉ trích tôi: “Dù thành tích của cô có tốt như thế nào cũng phải chú ý đến ảnh hưởng của đời sống riêng tư của mình.”

Tôi nghe thế có chút mơ hồ không hiểu tại sao, nhưng lại vô tình nghe thấy vài người đang nói chuyện trong nhà vệ sinh, lúc đấy mới biết tin đồn về tôi đã lan khắp công ty.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, tôi lập tức gọi điện cho Kỷ Thần, bảo anh ấy đến công ty tôi một chuyến.

Cười chết tôi mất! Tôi vẫn không tin được, chồng của tôi từ lời nói của cô ta biến tôi thành tiểu tam sao?!

8
Nửa tiếng sau, Kỷ Thần xuất hiện ở sảnh công ty của tôi, Phương Tuệ Lâm nhiệt tình chạy qua đó, vừa gọi “anh Thần” vừa cố gắng nắm lấy cánh tay anh.

Tôi nhờ thực tập sinh quầy lễ tân để ý đến Kỷ Thần, lúc anh ấy đến thì báo cho tôi.
Nhìn thấy cảnh này, cô bé thực tập sinh vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng, nói nhỏ bên tai tôi: “Anh rể đang bị kẹt ở quầy lễ tân.”

Tôi cong môi cười cười: “Nói to lên đi”

Trên mặt thực tập sinh lộ rõ căng thẳng, không dám nói to.

Tôi nháy mắt với cô ấy: “Không sao đâu, nói lớn lên, để cho mọi người nghe rõ.”

Lúc này cô bé thực tập sinh mới hiểu ra, hít một hơi thật sâu: “Chị Tưởng, anh rể đang giằng co với lễ tân dưới quầy, chị mau đi xem đi!”

Tôi lập tức bày ra vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tức giận: “Đi, đi xem xem.”

Đúng như dự đoán, những người đang bận rộn trong văn phòng cũng vội vã kéo nhau đi theo tôi đến quầy lễ tân.

Vừa bước tới quầy lễ tân, tôi nhìn thấy Kỷ Thần không kiên nhẫn nhìn về phía
Phương Tuệ Lâm: “Bộ vest của tôi rất đắt, đừng động vào tôi.”

Tôi quay đầu nhìn đám đông, người cũng đến gần như đông đủ rồi.

Tôi bước tới nắm lấy tay Kỷ Thần: “Kỷ Thần, anh nói em nghe mối tình đầu của anh là ai, Phương Tuệ Lâm nói em làm tiểu tam, chuyện này có đúng không?”

Kỷ Thần cùng Phương Tuệ Lâm giằng co một lúc, sắc mặt vốn đã khó coi, bây giờ càng tức giận hơn.

Giọng điệu của anh rất tệ: “Phương tiểu thư, trường cấp hai và cấp ba của tôi đều là trường trọng điểm của tỉnh, đại học cũng là 985. Cô học trường kỹ thuật phải không? Xin hỏi cuộc sống của chúng ta từng có điểm chung nào sao?”

Đám người ở phía sau bắt đầu xì xào thảo luận.

Sắc mặt của Phương Tuệ Lâm nhất thời tái nhợt, nhưng vẫn ủy khuất cắn môi nói:

“Vậy thì sao, tình yêu không quan trọng ai đến trước ai đến sau. Sau khi anh cùng Tưởng Thụy về chung một nhà, rõ ràng đối xử rất tốt với em, anh dám khẳng định
không thích em đi?”

Kỷ Thần hừ lạnh, giọng điệu lạnh băng: “Tôi đương nhiên dám rồi! Cô nghe cho kĩ vào, tôi khinh thường người như cô, nói gì đến việc làm bạn trai cô. Tôi giúp đỡ cô cũng chỉ vì nể mặt vợ tôi mà thôi. Xin, tự, trọng!”

“Xin tự trọng” 3 chữ này Kỷ Thần gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Cô bé thực tập sinh nhìn thấy tình hình này lập tức kêu lên: “aiya, Tuệ Lâm thật là, tự tin thái quá.”

Tôi nhìn cô bé thực tập sinh với ánh mắt tán thưởng.”

Đám người phía sau nghe cô bé nói vậy, bắt đầu nghĩ lại xem mấy ngày nay bọn họ bị Phương Tuệ Lâm dẫn dắt như thế nào.

“Tôi nói mà, chị Tưởng và chồng cô ấy rất yêu thương nhau, làm sao có thể là kẻ thứ ba chứ.”

“Đúng đó, trước đây tôi học cùng trường đại học với Tưởng Thụy, bọn họ lúc đi học đã ở bên nhau rồi.”

“Náo loạn nửa ngày rồi, chỉ bởi vì lễ tân muốn xen vào hôn sự của người khác, còn nói xấu sau lưng người ta chứ...”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play