Tâm Cơ Của Em Kế

Chương 4


7 tháng


13.
Không khí ở quầy lễ tân trở nên ngột ngạt.

Trước khi tình hình trở nên khó xử hơn, nhân viên bảo vệ đã tiến tới tách Phương Tuệ Lâm và vợ của Chu Chấn ra.

Khi khung cảnh vừa lắng xuống, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi giày cao gót đi đến cửa công ty.

Không nói gì nhiều, cô ấy bước tới gần Phương Tuệ Lâm, giơ tay và tát cô ta.

Chu Chấn, một người đàn ông mang não yêu đương bị đứng hình trước tình huống đang xảy ra.

Khi vợ của mình ra tay, ông ta không dám bước tới.

Bây giờ ổng ta mới có dũng khí đứng ra bảo vệ Phương Tuệ Lâm: "Cô là ai? Cô đến công ty này làm loạn cái gì."

Nhưng tiểu thư nhà giàu lại không thèm nhìn Chu Chấn: “Tôi là ai không quan trọng, tôi đến đây để đòi nợ. Chỉ cần Phương Tuệ Lâm trả lại một trăm vạn mà chồng tôi đã đưa cho cô ta, tôi sẽ rời đi ngay lập tức."

Chu Chấn nghe vậy, sửng sốt hồi lâu, mới quay đầu nhìn Phương Tuệ Lâm: "Một trăm vạn cái gì? Cô ta là ai?"

Phương Tuệ Lâm kéo tay áo Chu Chấn, rưng rưng nước mắt, tủi thân: “Anh Chu, tôi không biết cô ấy.”

Vợ của Chu Chấn nhìn thấy cảnh này, thoát khỏi nhân viên bảo vệ, chạy tới kéo Chu Chấn sang một bên, dùng trái tay tát Chu Chấn: "Đứng yên đó cho tôi, không liên quan đến ông!"

Phú bà mỉm cười lấy ra ảnh cùng lịch sử chuyển khoản: “Cô đúng là không biết xấu hổ. À, đây là việc ngoại tình giữa cô và chồng tôi, còn đây là lịch sử chồng tôi chuyển tiền cho cô. Cô không muốn thừa nhận cũng không sao, tôi chỉ cảnh cáo trước rồi mới đánh. Hôm nay tôi đến đây để thông báo cho cô biết, nhưng ngày mai sẽ có giấy triệu tập của tòa án, việc này là do cô tự quyết định. "

Những người ăn dưa trở nên ồn ào, ai cũng sốc trước thủ đoạn làm trà xanh của Phương Tuệ Lâm.

Nhìn những người có liên quan, Chu Chấn nhận ra mình đã bị lừa dối về tình cảm và gục ngã ngay tại chỗ.

Vợ của Chu Chấn vừa cười nhạo tình nhân bị đánh vừa kiểm tra các lịch sử chuyển khoản khác nhau của Chu Chấn.

Phú bà đúng là phú bà, khí chất ngất ngưỡng, nói những lời cay nghiệt rồi quay người bỏ đi.

Tôi nhìn lại và thấy sếp lớn đã biến mất khỏi đám đông từ lâu.

14.
Sau trò hề này, cả Chu Chấn và Phương Tuệ Lâm đều bị sa thải.

Tôi không biết ai đã đăng chuyện xảy ra ngày hôm đó lên mạng, tôi sợ sau này họ sẽ rất khó tìm được việc làm ở thành phố này.

Tôi gửi lại đơn xin thăng chức và nhanh chóng được chấp thuận, tôi được thăng 2 chức liên tiếp và trực tiếp thay thế Chu Chấn làm tổng giám đốc bộ phận kinh doanh.

Ngày tôi ký hợp đồng lao động, sếp lớn ngập ngừng hỏi tôi: "Tiểu Tưởng, em và chồng luôn có quan hệ rất tốt phải không? Gia đình rất hòa thuận."

Cảnh tượng nổi tiếng ngày hôm đó dường như đã để lại bóng tối tâm lý nặng nề cho ông chủ.

Tôi mỉm cười: “Ông chủ đừng lo lắng, tôi và chồng tôi rất tốt. Nói thật, chồng tôi là ông chủ của công ty Thần Thụy và là khách hàng của công ty chúng ta.”

Sếp tôi nghe vậy liền giật mình: "Ý cô là Kỷ Thần?"

Tôi gật đầu: “Vốn dĩ chuyện này tôi không cần nói, nhưng khi tôi gia nhập đội ngũ quản lý, tôi cũng sẽ tham dự buổi họp mặt lãnh đạo, có lẽ ngài sẽ nhìn thấy tôi và Kỷ Thần đi cùng nhau, cho nên tôi sẽ nói cho ngài biết trước.” ."

Ông chủ tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, chỉ gật đầu một cái:"Sếp, nếu không còn việc gì nữa, vậy tôi đi làm đây."

Sau đó, tôi bước ra khỏi phòng họp.

Tôi chưa kịp đi tới cửa thì ông chủ đã theo tôi ra ngoài: “Tiểu Tưởng, tôi nghĩ rồi, cô có muốn sửa sang lại văn phòng không? Còn có, cô có muốn hỏi Kỷ Thần xem anh ấy có muốn mua lô gỗ mới vừa đến công ty chúng ta không? "

Tôi mỉm cười nhìn sếp: “Sếp, văn phòng không cần sửa lại đâu. Tôi đã nhận được chữ ký từ công ty Thần Thụy cho lô gỗ đó từ lâu rồi. Ngoài ra, tôi là cấp dưới của ngài trong công ty, trong công việc tôi sẽ làm tốt, đừng khách sáo như vậy".

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, ông chủ hài lòng gật đầu: "Tiểu Tưởng, cố gắng làm tốt nhé!"

"Vâng, thưa sếp".

15.
Tôi được thăng chức tăng lương, tan làm sớm về nhà đãi người đã đóng góp công lớn nhất.

Kỷ Thần rất thích ăn thịt bò luộc và chân giò cay do tôi làm, bà nội đã dạy cho tôi bí quyết đẻ làm hai món này.

Chỉ là gần đây có quá nhiều việc, đã lâu rồi tôi không nấu cơm cho Kỷ Thần.

Khi Kỷ Thần về đến nhà, đồ ăn đã gần như đã nấu xong xong, mùi thơm ngào ngạt.

Kỷ Thần ôm tôi từ phía sau, tựa đầu vào vai tôi: "Vợ ai giỏi thế nhỉ? Tài nấu nướng của cô ấy khiến đứa trẻ nhà hàng xóm phải khóc mất thôi".

Tôi cười nói: “Không biết đứa trẻ nhà hàng xóm có khóc hay không, nhưng nước miếng của anh suýt chảy vào nồi rồi.”

Kỷ Thần giả vờ bĩu môi: "Không thể trách anh được, là vợ anh tôi nấu quá thơm".

Tôi và Kỷ Thần đang ôm ấp tình tứ thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra là mẹ tôi đưa Phương Kiến tìm tới cửa.

Đôi vợ chồng già vào nhà thậm chí còn không thay giày mà đi thẳng đến ghế sofa và ngồi xuống.

Kỷ Thần lấy ra hai ly nước, nói: "Mẹ, chú Phương, hai người đến đây có việc gì không?"

Mẹ tôi cũng không hề dè dặt: “Thụy Thụy, em con ra tòa phải bồi thường một trăm vạn. Con có biết không?”

Tôi và Kỷ Thần nhìn nhau rồi nói: “Cô ấy lấy tiền trái phép của người ta thì phải trả lại thôi.”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, nghiêm nghị nói: "Làm gì phạm pháp? Khi yêu, không phải đàn ông nào cũng phải bỏ ra một ít tiền sao?"

Nghe xong, tôi dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, mẹ có biết cô ta yêu ai không? Là người đã có gia đình rồi đấy. Mẹ không thấy việc này có vấn đề sao?”

Mẹ tôi từ chối: “Mặc kệ có vấn đề gì thì đó cũng là em gái con, con phải ở bên cạnh giúp đỡ nó.”

Nhìn bộ dạng của bà ấy như vậy, tôi nhớ lại lúc trước bà ấy đã thuyết phục tôi và Kỷ Thần ly hôn như thế nào.

Tôi hỏi: “Nếu người cô ta muốn yêu đương là chồng con thì sao? Mẹ cũng sẽ bảo vệ cô ta và để con ở bên cạnh giúp đỡ cô ta sao?”

Mẹ không ngờ tôi lại nhắc tới chuyện này nên nhìn tôi, tự biết mình vô lí nên chỉ có thể im lặng.

Phương Kiến đặt tay lên tay mẹ tôi ra hiệu cho bà bình tĩnh lại, sau đó nói với tôi: “Thụy Thụy, mẹ con không có ý đó.”

Cùng với nụ cười trên môi, ông ta nói với giọng đầy khách sáo: “Thật ra hôm nay chúng ta đến đây là để nhờ con giúp đỡ Lâm Lâm. Con bé đã thua kiện nên phải bồi thường cho người ta, nhưng con bé không thể trả được.”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Không trả được ư?”

Phương Kiến thở dài: “Con bé được gia đình chiều chuộng, tiêu tiền hoang phí. Một trăm vạn này con bé sớm đã tiêu hết rồi.”

Hóa ra là như vậy. Từ trước tới giờ hai người họ tìm đến tôi, trừ chuyện tiền bạc ra chẳng còn chuyện gì để nói hết.

16.
“Tôi sẽ không đưa tiền cho cô ta”. Tôi kiên quyết nói.
Mẹ tôi nghe vậy liền đứng dậy chỉ vào mặt tôi:

"Tưởng Thụy, con đang nói cái gì vậy? Con sói mắt trắng này, ngay cả gia đình của mình cũng không quan tâm sao?!"

Kỷ Thần thấy vậy liền đứng ở trước mặt tôi, đối diện với mẹ tôi: "Mẹ, ai là sói mắt trắng, ai là người nhà? Mẹ nên làm rõ trước rồi hẵng nói sau."

Mẹ tôi tát vào mặt Kỷ Thần: “Tôi đang nói chuyện với con gái tôi, liên quan đến anh sao?”

Tôi kéo Kỷ Thần lại chạm vào mặt anh ấy. Kỷ Thần lắc đầu với tôi, tỏ ý rằng anh ấy không sao.

Cái tát của bà ta khiến tôi hoàn toàn tức giận.

Tôi lạnh lùng nhìn bà, nói: “Mẹ, nếu nói đến sói mắt trắng, vẫn là có chuyện để nói rồi”.

“Bố tôi vừa mất xong, chính bà đã bán nhà và tái hôn với người khác. Bà nội và tôi không nhận được một xu nào”.

“Bà luôn lấy lí do không gửi tiền trợ cấp nuôi con cho tôi, bắt bà nội tôi đã lớn tuổi vẫn phải đi làm bảo mẫu kiếm tiền nuôi tôi”.

“Mà sau này, khi bà nội qua đời, bà thậm chí còn chẳng thèm hỏi han gì. Nói cho tôi biết, rốt cuộc ai mới là sói mắt trắng? "

Mẹ tôi không nói nên lời trước những gì tôi nói.

Tôi tiếp tục: “Nói đến người nhà, sau khi bà nội qua đời, gia đình tôi của chỉ có mỗi Kỷ Thần”.

“Những năm nay, nghĩ đến việc bà đã sinh tôi ra thế nên tôi vẫn gửi tiền đều đặn cho bà”.

“Nhưng đã bao giờ bà quan tâm tôi chưa?. Đã bao giờ cho tôi cảm nhận được tình thân là gì chưa?”.

“Bà thậm chí còn vì giúp Phương Tuệ Lâm mà thuyết phục tôi ly hôn”.

“Bà có thực sự coi tôi là gia đình của bà không? "

Tôi chưa bao giờ nói những lời gay gắt với bà ấy trong những năm này, nhưng bây giờ tôi đang tức giận, giọng điệu của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn.

Vừa nói, tôi vừa đè nén sự bất bình trong lòng và kìm nén để không rơi nước mắt.
Kỷ Thần đứng ở phía sau, vòng tay qua vai tôi, nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi.

Anh ấy là như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì anh ấy vẫn luôn ở phía sau và ủng hộ tôi.

Bốn người chúng tôi rơi vào im lặng, không ai lên tiếng.

Phương Kiến thấy không ổn nên cố gắng thuyết phục chúng tôi làm hòa. Ông ta nói
với vui vẻ nói với tôi: "Thụy Thụy, mẹ con chỉ là nói trong lúc tức giận thôi, tại sao con lại nói những lời này chứ? "

Thấy tôi phớt lờ ông ta, Phương Kiến lại nói thêm: "Thụy Thụy, nể mặt chú được không? Trước đây con cần tiền để đi học, chú Phương không giúp con sao? Lần này con giúp Lâm Lâm đi."

Tôi có cảm giác như mình vừa nghe thấy một câu chuyện cười nhưng không thể cười thành tiếng được.

“Chú Phương, chú còn nhớ lần con và bà nội đến nhà chú vay tiền đóng học phí vào năm cuối cấp ba không? Chú uống hai ly rượu, chú bắt bà nội quỳ xuống trước mặt chú mới cho chúng tôi vay tiền."

Phương Kiến nghe vậy, sắc mặt tái nhợt: "Thụy Thụy, đó là bởi vì chú Phương say rượu..."

Tôi ngắt lời Phương Kiến: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ tính những chuyện cũ với ông”.

“Khi ông kinh doanh đa cấp bị thua lỗ và bị đòi nợ, tôi đã giúp ông giải quyết lỗ hổng đấy”.

“Khi ông đánh nhau và làm người ta bị thương, tôi đã giúp ông bồi thường tiền và và giải quyết mọi việc”.

“Lần nào ông bảo tôi, đừng nói với mẹ tôi, không thể làm mẹ tôi đau lòng”.

“Tại sao bây giờ ông không đề cập đến những điều này? "

Sau khi nghe những lời này, mẹ tôi mở to mắt và ngơ ngác nhìn Phương Kiến.

Không nói cho bà ấy biết những lời này, bà ấy thực sự cho rằng cuộc sống nhà rỗi trong những năm này là do bà ấy đã tìm được một người chồng tốt.

Tôi mở cửa nói với hai người: “Các người đi đi, tôi không cho mấy người tiền đâu”.

Mẹ tôi bước ra khỏi phòng, quay lại nhìn tôi, trong mắt có chút áy náy: “Thụy Thụy…”

Tôi nhìn mẹ: “Mẹ, vì lúc con còn nhỏ mẹ không muốn quan tâm đến con nên sau này chúng ta ít liên lạc nhé.”

Nói xong tôi đóng cửa lại.

17.
Sau khi mẹ đi rồi, tôi lao vào vòng tay Kỷ Thần và khóc rất lâu.

Kỷ Thần ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. Anh ấy biết tôi cần phải trút giận.

Và điều anh ấy có thể làm cho tôi, cũng luôn làm cho tôi, chính là luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi khóc, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thần: “Kỷ Thần, chúng ta sinh con đi.”

Kỷ Thần có chút bối rối trước lời nói vô thức của tôi.

Tôi nhìn anh, lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Anh sẽ là một người cha tốt, còn em sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt.”

Vì ảnh hưởng của chuyện gia đình trước đây nên tôi chưa bao giờ dám có con. Tôi sợ mình sẽ không phải là một người mẹ tốt.

Kỷ Thần nhìn vào mắt tôi. Có những lời, không cần tôi nói ra anh ấy vẫn hiểu được.

Anh ấy biết tôi muốn rất nhiều sự yêu thương và tôi muốn có một gia đình hạnh phúc.

Đây là sự hối tiếc và mong đợi của tôi.

Kỷ Thần gật đầu, bế tôi lên nói: “Được, chúng ta sinh con đi.”

Lần này đến lượt tôi choáng váng, vỗ vai anh nói: “Chúng ta vẫn còn chưa ăn cơm.”

Kỷ Thần hôn lên môi tôi: “Làm việc lớn trước đã.”

Tôi mỉm cười đáp lại nụ hôn của Kỷ Thần.

Cuộc đời rất ngắn ngủi, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình cho những người không xứng đáng.

Tôi muốn yêu bằng tất cả sức lực của mình, những người xứng đáng với tình yêu của tôi.
【Hoàn 】 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play