[180] Linh Môi - Đổng Tần Phản Công ***** Đã làm tới tuyệt tình như vậy, hơn nữa lúc này Lưu Chiêu đã là thịt nằm trên thớt, tùy ý Cao Thiên Thiên muốn cắt thế nào thì cắt thế ấy, thái độ cô ta rất cứng rắn, không hề sợ hãi gật đầu: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn biết. Lúc anh níu cổ tay cầu xin tôi tin tưởng anh, nhìn vào mắt anh là tôi biết linh hồn trong thân thể này chính là anh." "Nhưng cô lại đuổi tôi đi, rốt cuộc cô yêu thứ gì, thật sự yêu con người tôi sao?" Đôi tay mang còng của Lưu Chiêu siết chặt, con ngươi vô thức đong đầy nước mắt cùng tơ máu. "Không phải anh đã biết rồi sao? Nếu không có quầng hào quang kia, dựa vào cái gì tôi phải coi trọng anh chứ?" Cao Thiên Thiên từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc lá nạm kim cương cùng một cái bật lửa, thong thả rút thuốc ra. Chỉ có vài tiếng đồng hồ không gặp, cách ăn mặc lẫn hành vi của cô ta đã thay đổi long trời lở đất. Trước kia Cao Thiên Thiên vẫn luôn trang điểm trang nhã, ăn mặc đơn giản, trang sức cũng rất bảo thủ, màu sắc cũng không quá chói lóa; nhưng bây giờ cô ta trang điểm rất đậm, môi tô son đỏ tươi, trên người mặc một chiếc váy bó sát, chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, đầu ngón tay với bộ móng sơn đen kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó nhẹ nhàng chẹt bật lửa, động tác đầy quyến rũ, cũng thực lãnh khốc cùng hờ hững. Nhìn người vợ cực kỳ xa lạ trước mắt, trong đầu Lưu Chiêu đột nhiên vang lên câu nói mà Đổng Tần nhiều lần nói với mình: "Anh không nên tin cô ta, cô ta căn bản không phải dáng vẻ mà anh thấy đâu! Cô ta chỉ giả vờ thôi!" Vì câu nói này mà bọn họ đã cãi nhau bao nhiêu lần, Lưu Chiêu đã không nhớ rõ, anh vẫn luôn trách Đổng Tần ác ý hãm hại Cao Thiên Thiên, cũng không ngừng nói: "Tôi rất thất vọng, tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị không phải người lòng dạ nhỏ mọn như vậy. Rõ ràng tính cách chị rất rộng lượng mà, vì sao bây giờ ngay cả trợ lý cũng không chịu buông tha?" Nhưng bây giờ, đối mặt với bộ mặt thật sự của Cao Thiên Thiên, anh rốt cuộc cũng hiểu được khi đó mình ngu xuẩn cỡ nào, mà Đổng Tần không được lý giải, không được tin tưởng thương tâm khổ sở biết bao nhiêu. 4 Lưu Chiêu suy nghĩ một chút liền cúi đầu bụm mặt, liều mạng giãy giụa trong sự hối hận cùng đau khổ. Cao Thiên Thiên bắt chéo chân, lung lay đôi giày cao gót màu đỏ, vẻ mặt lãnh khốc tăng thêm vài phần đắc ý. Cô ta không châm thuốc nhưng lại hít sâu một hơi, tựa hồ đang nếm hương vị đau khổ của Lưu Chiêu, dùng nó để thu được niềm vui sướng, thỏa mãn. Cảnh sát canh giữ ngoài cửa đột nhiên quát lớn một tiếng: "Trong phòng gặp mặt không cho phép hút thuốc!" Biểu tình vui sướng trên mặt Cao Thiên Thiên bị đánh vỡ, bộp một tiếng đặt hộp thuốc cùng bật lửa lên bàn để bày tỏ sự bất mãn của mình. Cô ta trừng mắt lườm người cảnh sát kia, sau đó nhếch môi nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Lưu Chiêu. Lưu Chiêu bị tiếng hô nghiêm nghị của cảnh sát làm tỉnh táo lại, vội vàng giấu đi biểu tình chật vật, ngẩng đầu nói: "Cao Thiên Thiên, tôi không ngờ cô lại ham mê hư vinh, coi trọng đồng tiền, bản chất độc ác như vậy, trước kia là mắt tôi mù rồi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play