[162] Linh Môi - Sức Mạnh Vay Mượn Cuối Cùng Cũng Phải Trả Lại ***** Lúc Phạn Già La lên tiếng mời khách quý quay trở về chỗ ngồi của mình, nhân viên công tác của tổ chương trình cũng lập tức khôi phục bày biện trong trường quay. Nhân viên ánh sáng nhặt đèn bị đổ ngã, điều chỉnh góc độ chiếu sáng cùng khoảng cách để camera có thể quay được hình ảnh rõ ràng nhất. Hai ngọn đèn sáng nhất phân biệt an trí ở bên cạnh Phạn Già La cùng Thẩm Đồ, chiếu gương mặt của bọn họ cực kỳ rõ ràng. Mấy phút trước, Thẩm Đồ vẫn luôn bày ra dáng vẻ biếng nhác, cao ngạo, khinh thường, cũng thực thảnh thơi, thả lỏng, vui vẻ, cậu ta không hề để tâm tới chuyện người ta nhìn mình như thế nào, cậu ta chỉ muốn chơi thỏa thích. Nhưng bây giờ lúc ánh đèn sáng ngời chiếu tới, cậu ta lại đưa tay che mặt mình, ngũ quan vặn vẹo thống khổ, nhất là khi nghe thấy Phạn Già La phủ nhận mình thì thân thể bắt đầu run rẩy dữ dội, mồ hôi túa ra như mưa. "Thiên tài? Cậu chưa bao giờ là thiên tài!" Những lời này đồng dạng cũng đánh bay sự kiêu ngạo của ba mẹ Thẩm, làm bọn họ phát ra lời phản đối: "Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy! Đồ Đồ nhà chúng tôi chính là thiên tài, người ta vẫn luôn nói thằng bé chính là thiên tài trăm năm khó gặp! Tương lai nó sẽ học ở Q đại, B đại, nó sẽ trở thành nhà khoa học vĩ đại như Hoắc Kim! Loại người bình thường như cậu thì biết cái gì!" Phạn Già La ngay cả dư quang khóe mắt cũng chưa từng ban cho cha mẹ Thẩm, ngược lại vẫn là Tống Ôn Noãn bật cười, khóe mắt đuôi mày lộ ra lạnh lùng chế giễu. "Cô cười cái gì? Cô cười gì hả? Vẻ mặt của cô là sao?" Mẹ Thẩm là người có lòng tự tôn rất cao, không chịu bỏ qua chỉ vào chóp mũi Tống Ôn Noãn chất vấn. "Thật ngại quá, tôi chỉ cảm thấy lời nói của mấy người thật buồn cười." Tống Ôn Noãn gạt ngón tay đang chỉ vào mặt mình đi, từng câu từng chữ nói: "Nếu Phạn lão sư là người bình thường, vậy mấy người là gì? Côn trùng sâu bọ?" "Cô, thái độ của cô là sao?" Mẹ Thẩm bị hỏi tới không nói nên lời nhưng vẫn càn quấy, không chịu bỏ qua. Con trai chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất của bà, bà không cho phép bất kỳ người nào chửi bới nó! Nhưng miệng của Phạn Già La hiển nhiên không phải chuyện bà có thể khống chế, cậu chậm rãi kể rõ: "Trước mười hai tuổi, cậu chỉ là một đứa nhỏ rất bình thường, không thông minh, không mạnh mẽ, lại càng không siêu phàm, thậm chí còn có chút vụng về, hai ba tuổi rồi vẫn chưa thể tự đi lại; trong lòng có lời gì, ngoài miệng lại không biểu đạt được, so với những đứa trẻ khác thì ngốc hơn trì độn hơn một chút." Cậu nhắm mắt lại, tìm kiếm trong số mảnh vỡ ký ức dày đặc, tìm ra hình ảnh mà mình muốn: "Cậu vẫn luôn buồn khổ về thành tích học tập, tri thức người khác xem qua vài lần là có thể học được, cậu lại cần ghi nhớ hết lần này tới lần khác, học thuộc lòng, sao chép, phải bỏ ra cố gắng gấp mấy trăm lần nhưng chỉ nhận được kết quả tạm được. Gần như mỗi ngày cậu đều sống trong đau khổ, sinh ra bình thường nhưng lại không cam lòng bình thường chính là nỗi thống khổ lớn nhất của cậu. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn biết mình không mạnh mẽ, vừa vặn ngược lại, cậu nhỏ bé đến đáng thương. Trong một lớp năm mươi sáu mươi người, cậu luôn là người tầm thường nhất, cũng là người không được yêu thích nhất. Câu nói mà cha mẹ, giáo viên, bạn học thường nói với cậu nhất chính là--- sao cậu lại đần như vậy?" "Anh nói bậy! Tôi là thiên tài, mỗi lần kiểm tra tôi đều được trọn điểm!" Thẩm Đồ liều mạng giãy giụa, hai tay vươn tới muốn túm lấy Phạn Già La nhưng bị đôi tay mạnh mẽ của Tống Duệ cố định ở yên một chỗ. Ba mẹ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.