[161] Linh Môi - Tổ Tông Thì Chính Là Tổ Tông ***** Phạn Già La uống chén nước đen như mực kia xong thì rũ mi mắt, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang cảm ứng gì đó. Hai tay đặt trên đùi, hai đầu ngón tay se se, tựa hồ đang quấn lấy một sợi dây vô hình, mà đầu khác của sợi dây này đang kết nối với cái gì thì không ai biết. Trong khoảnh khắc, trong đầu Phạn Già La lóe lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, cũng có vô số âm thanh vang vọng, mà cậu cần phải tìm ra điểm quan trọng nhất, cũng là điểm mấu chốt nhất trong làn nước lũ hỗn loạn bao la này. Cậu chìm vào im lặng đáng kể. Lần này Tống Ôn Noãn thật sự khẩn trương, trán đã toát ra một tầng mồ hôi mịn. Cô hiểu được, chương trình này đã hoàn toàn đặt trên vai Phạn lão sư, nếu Phạn lão sư thất bại, cô quả thực không dám tưởng tượng tình cảnh toàn bộ nhân viên thừa nhận mình là kẻ lừa đảo trên TV. Sau này bọn họ thật sự rất khó có chỗ đặt chân trong giới này! Chuyện liên quan tới sự nghiệp cuộc đời, không quản là người ở tại hiện trường hay thông qua màn hình quan sát, tất cả đều khẩn trương tới cổ họng khô ran. Duy chỉ có Tống Duệ yên lặng thu hồi mảnh thấu kính sắc bén kia, không phát ra âm thanh cười cười. Thẩm Đồ thì vẫn như cũ lười biếng ngồi trên ghế, tay đặt trên bụng rất có kiên nhẫn, tựa hồ rất yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ánh mắt thiếu niên đã trở nên u ám, gương mặt non nớt mềm mại cũng căng ra cứng ngắc. Cha mẹ thiếu niên thì vẫn không hay biết gì, che mũi ghét bỏ nói: "Người này là người gì vậy, nước bẩn như vậy mà cũng uống hết cho được! Muốn làm tụi tôi mắc ói à? Sao hắn lại bắt đầu ngẩn người rồi, lại muốn kéo dài thời gian đúng không? Thật hối hận khi tham gia chương trình này của mấy người!" "Không sai, các người nên hối hận." Phạn Già La đang yên lặng đột nhiên mở miệng rồi ngẩng đầu lên, giọng nói thâm trầm: "Tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại không?" "Không được!" Thẩm Đồ cười híp mắt xua tay: "Anh chỉ có thể hành động ở trước mắt tôi mà thôi. Anh muốn gọi điện bảo người ta điều tra về tôi à? Tổ chương trình của mấy người chỉ có được mấy trò gian lận cũ xì vậy thôi sao?" Thật sự muốn bóp chết thằng oắt này! Mẹ kiếp, nhìn chỗ nào cũng thấy chán ghét! Mới đầu còn cảm thấy nó thành thật chất phác, chắc chắn là mắt mình bị mù rồi! Tống Ôn Noãn tức giận tới mức cắn răng, sau đó lo lắng nhìn qua Phạn lão sư. Cô cho rằng cậu vẫn không cảm ứng được gì, đã tới đường cùng rồi. "Ôi chao đúng vậy! Vẫn là Đồ Đồ nhà tôi nghĩ sâu xa! Không được, cậu muốn gọi điện cũn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play