[150] Linh Môi - Âm Thanh Hạt Giống Chui Ra Từ Trong Đất ***** Lúc Tống Duệ tiến hành phân tích, thế giới nội tâm của hung thủ đã dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh, bởi vì hắn biết đối phương chỉ suy đoán mà thôi, căn bản không có chứng cứ. Nhưng khi Phạn Già La lên tiếng, phòng tuyến tâm lý của hắn nháy mắt sụp đổ. Hắn chỉ hận không thể cắt đứt cổ họng người này, để đối phương không thể nói được nửa lời! "Tao không giết người! Láo, mày nói láo!" Hắn bị còng trên ghế không thể động đậy, chỉ có thể tức giận gào thét với Phạn Già La, mạch máu bên cổ căng lên như sắp nổ tung. Giao chiến với cảnh sát hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, lần đầu tiên lộ ra thái độ của thú bị vây nhốt, điều này chứng tỏ lời nói của Phạn Già La có độ tin cậy rất lớn. Cảnh sát Nam thị lúc này mới bắt đầu chạy đi tìm chứng cứ thì nhận được điện thoại xác nhận của đồng nghiệp ở các nơi gọi tới: thi thể đã tìm được, đúng là địa điểm Phạn Già La cung cấp, đây không phải một vụ giết người bình thường, nó là giết người liên hoàn! Tiên đoán của Phạn Già La cùng Tống Duệ từng chút được nghiệm chứng, cảnh sát Nam thị vốn có chút nghi hoặc lúc này đã không nói được lời nào. "Tình huống thế nào? Tìm được chứng cớ không?" Giọng nói gấp gáp của Dương Thắng Phi kéo lại thần trí của đội trưởng đội hình sự Nam thị, anh gật đầu, giọng nói cực kỳ phức tạp: "Hiện giờ đã tìm được bốn thi thể, đều là địa điểm do Phạn Già La cung cấp. Giống như Tống tiến sĩ phân tích, hung thủ là một tên giết người liên hoàn, mục tiêu của hắn quả thực là phụ nữ trung niên và các cô gái vị thành niên, bên pháp y đang tiến hành giải phẫu thi thể, có lẽ sẽ phát hiện được càng nhiều chứng cứ hơn." "Thời hạn truy cứu thì sao?" Dương Thắng Phi tiếp tục hỏi. "Tình tiết vụ án được sáp nhập lại thì không còn xét tới thời hạn nữa, chỉ cần hắn vẫn còn sống thì phải chịu pháp luật trừng trị!" 4 "Sẽ xử tử hình chứ?" "Nhiều người bị hại như vậy, chắc chắn không thoát được bản án tử hình." Nghe thấy những lời này, Dương Thắng Phi đang túm chặt tay đồng nghiệp đột nhiên mềm nhũn đặt mông ngồi dưới đất, ôm lấy đầu mình gào khóc. Mấy ngày nay cậu thật sự quá mệt mỏi, cũng quá sợ hãi! Khi biết tất cả nỗ lực của mình sắp chảy về biển Đông, mà hung thủ có thể nghênh ngang rời khỏi Cục cảnh sát mà không cần chịu bất kỳ trừng phạt nào, cậu suýt chút nữa đã rút súng bắn chết đối phương, sau đó tự bắn chết mình! Dương Thắng Phi khóc rất lớn, còn qua quýt lau nước mắt nước mũi lên tay áo, người xung quanh không hề cười nhạo dáng vẻ chật vật của cậu ta, cũng không khuyên giải, an ủi. Bởi vì bọn họ biết, cậu nhóc này chỉ thuần túy muốn phát tiết nội tâm đang rất cao hứng của mình mà thôi. Quả nhiên khóc không bao lâu, cậu ta đã chậm rãi bình ổn lại, dùng bàn tay dính đầy nước mắt lấy điện thoại ra, gọi điện cho mẹ mình: "Mẹ, hung thủ đã bị bắt rồi, dạ vâng, tử hình! Nhất định sẽ tử hình! Lúc xét xử con sẽ dẫn mẹ tới tòa án xem hiện trường. Dạ, mẹ nói với chị gái nha, để chị an tâm, Phi Phi đã làm xong chuyện đã hứa với chị rồi, một thân cảnh phục của Phi Phi không mặc uổng phí!" Dương Thắng Phi vừa nói lại vừa chảy nước mắt, sau đó rút thẻ cảnh sát của mình ra kích động hôn một cái. Vào giờ phút
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.