[149] Linh Môi - Phạn Già La Cùng Tống Tiến Sĩ Lần Đầu Tiên Liên Thủ ***** Bình thường Phạn Già La căn bản không có công việc, chỉ có đưa đón Hứa Nghệ Dương đi học, thời gian còn lại đều dùng để học tập các loại tri thức, lúc rỗi rãnh thì ngồi ngoài ban công đờ ra, cuộc sống như vậy cũng coi như thú vị. Hôm nay, Phạn Khải Toàn biến mất đã lâu lại gửi hai tấm hình tới cho cậu, lời kèm theo là 'cám ơn'. Cậu mở ra xem liền bật cười. Ảnh chụp trên một chiếc du thuyền, Phạn Khải Toàn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, nút không cài hết lộ ra một mảng ngực rộng lớn, làn da vì giăng nắng mà đen hơn trước rất nhiều, trông rất khỏe khoắn, làm người ta chú ý nhất chính là nụ cười trên mặt anh, sảng khoái tùy ý, hoàn toàn khác với trầm ổn cùng khắc chế ngày xưa. Anh mỉm cười nhìn ống kính, ánh mắt lóe ra tia sáng vui sướng, tay phải cầm chai bia khoác lên cổ Đinh Vũ, kéo người nọ vào trong lòng mình. Đinh Vũ cũng mặc một chiếc sơ mi rộng thoải mái nhưng có màu đen, làn da vẫn tái nhợt như vậy, nhưng hung ác nham hiểm cùng mệt mỏi ẩn sâu trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời chói trang trên bầu trời. 6 Hai người giống như đang nói cười, cũng giống như đang đùa giỡn, bầu không khí sôi động lại thân mật này tựa hồ có thể tràn ra khỏi ảnh chụp, lây nhiễm cho người xem. Một tấm hình khác là hai người xoay lưng đứng trên một tảng đá ngầm, Đinh Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, Phạn Khải Toàn nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, ánh ráng chiều kéo dài chiếc bóng của hai người tới tận mép hình... Phạn Già La nhìn chằm chằm hai tấm hình này thật lâu, không cần phóng ra từ trường cũng có thể cảm ứng được tình yêu quanh quẩn vây quanh, bọn họ yêu nhau. Nụ cười đọng lại trong đáy mắt Phạn Già La, cậu không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Lúc cậu chuẩn bị tắt giao diện trò chuyện thì Dương Thắng Phi gửi tin tới, lời lẽ rất ngắn gọn: [Phạn lão sư, hung thủ đã bắt được rồi! Dựa vào manh mối cậu cung cấp, chúng tôi đã tìm được nhân chứng cùng vật chứng!] Phạn Già La đang định nói chúc mừng thì bên kia đã tiếp tục gửi tới rất nhiều tin tức, tâm tình tựa hồ không quá bình tĩnh: [Nhưng thời gian truy cứu! Vừa qua vào tháng tám năm nay!] [Tôi chậm một bước!] [Hắn rất hung hăng, ở trước mặt chứng cứ xác thực vẫn không chịu thú nhận tội ác, chỉ nói rằng thời hạn truy cứu đã qua rồi!] [Hắn đang cố ý dằn vặt tôi!] [Phạn lão sư, pháp luật rốt cuộc để làm gì?] [Tôi bắt đầu hoài nghi với công việc của mình.] [Phạn lão sư, tôi thận sự căm hận Tôi muốn giết chết hắn!] Phạn Già La muốn khuyên đối phương bình tĩnh lại nhưng đầu ngón tay giơ trên màn hình thật lâu vẫn không có cách nào tổ chức ngôn ngữ. Trong tình huống không có cách nào cảm ứng được thế giới nội tâm của đối phương, năng lực của cậu kỳ thực rất có hạn, cậu chỉ là một người bình thường cảm thấy không biết nên làm thế nào mà thôi. Ngay cả pháp luật cũng không giải quyết được, cậu lại càng không có khả năng, một câu an ủi đơn giản căn bản không có cách nào dập tắc lửa giận phừng phừng trong nội tâm Dương Thắng Phi, người thân chết thảm phải dùng máu mới có thể hoàn trả lại. Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó theo thói quen chụp hình đoạn chat gửi cho Tống tiến sĩ. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tống tiến sĩ tựa hồ đã trở thành nhà tâm lý học riêng của cậu, mà cậu lại hoàn toàn không ý thức được chuyện này. [Chỉ là chuyện nhỏ.] Tống Duệ nhanh chóng trả lời, giọng nói trầm ổn hệt như ngày thường. Trong mắt anh, thế giới này tựa hồ không phân biệt chuyện khó và chuyện dễ, chỉ là bạn có nguyện ý đi làm hay không mà thôi. [Theo tôi đánh giá, thủ pháp gây án của hung thủ rất thành thạo, kinh nghiệm xử lý chứng cớ phạm tội cũng rất lão luyện. Hắn có năng lực phản trinh sát cực mạnh cùng tố chất tâm lý cực cao, cái chết của chị gái Dương Thắng Phi không phải lần đầu tiên hắn gây án, cũng không phải lần cuối cùng. Trên người hắn nhất định vẫn còn dính tới những vụ án khác, chỉ cần moi những vụ án này ra, 'thời hạn truy cứu' mà hắn đắc ý căn bản không còn là vấn đề, bởi vì vụ án giết người liên hoàn không có thời hạn truy cứu, không quản là đã qua bao lâu, cơ quan chấp pháp vẫn bảo lưu quyền khởi tố hắn.] [Em hỏi Dương Thắng Phi xem cậu ta đang ở đâu, tôi lập tức tới đó giúp cậu ta thẩm vấn kẻ tình nghi.] Tin tức Tống Duệ gửi tới giống như những chiếc đèn chỉ đường soi sáng ánh mắt Phạn Già La, cũng làm đôi môi mím chặt của cậu nhếch lên một độ cong nhỏ. Cậu lập tức trả lời: [Tôi đi cùng anh.] Tống Duệ: [Được.] Không ai biết ở bên kia màn hình anh đang mỉm cười hài lòng cỡ nào, nói nhiều như vậy, chẳng qua anh muốn cùng người này có một chuyến du lịch mà thôi. 1 Phạn Già La chụp lại cuộc nói chuyện của mình và Tống tiến sĩ gửi qua cho Dương Thắng Phi, hỏi: [Hiện giờ bọn cậu đang ở đâu?] Dương Thắng Phi lập tức trả lời: [Cám ơn Phạn lão sư! Chúng tôi đang ở Nam thị! Hiện giờ chúng ta chỉ có thể giam giữ hắn hai mươi bốn tiếng mà thôi, thời gian đã qua mười tám tiếng rồi, hai người phải nhanh một chút!] Đến lúc này cậu đã không quản được khách khí hay không khách khí nữa rồi, phải nhanh chóng mời cứu binh tới mới là then chốt! [Được, tôi và Tống tiến sĩ sẽ lập tức tới ngay.] Phạn Già La giống như nhân viên vận chuyển chuyển lời khẩn cầu của Dương Thắng Phi sang cho Tống tiến sĩ. Tống Duệ: [Tôi đặt vé máy bay, sau đó chúng ta tới trường đón Dương Dương, dẫn cậu bé theo cùng luôn.] Suýt chút nữa đã quên mất chuyện an bài cho Hứa Nghệ Dương, Phạn Già La lúng túng đỏ mặt. Vừa mới bắt đầu học tập để làm sao trở thành một người cha tốt, cậu thường xuyên quên mất thân phận mới này. [Tống tiến sĩ, nếu không có anh thì tôi phải làm sao đây?] Cậu nghiêm túc gửi đi những lời này, sau đó đi tới ban công, chuyển con ếch sang hồ nhỏ, chụp hình lại rồi tiếp tục hỏi: [Nó có thể đi cùng chúng ta không?] Tống Duệ liếc nhìn con ếch ngốc trong hình mà bật cười thành tiếng, thở dài nói: [Không được, không có gi
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.