[143] Linh Môi - Quỳ Cầu Tha Thứ Còn Kịp Không? ***** Trên mạng huyên nháo dữ dội như vậy, Phạn Già La tự nhiên cũng biết chuyện Phạn Khải Toàn đột nhiên bị bệnh. Không ít fans đã @ cậu mà quỳ bái, gọi cậu là Phạn thần, đương nhiên cũng có dân mạng không tin mê tín chắc như đinh đóng cột nói vì muốn lời tiên đoán của mình trở thành sự thật, Phạn Già La đã đầu độc Phạn Khải Toàn. Suy luận này được tập đoàn Khải Toàn ủng hộ mạnh mẽ, thông báo đầu tiên của bộ tuyên truyền chính là bên bệnh viện nghi ngờ căn bệnh của Phạn tổng có liên quan tới trúng độc, hiện giờ đã báo cảnh sát, hơn nữa đối tượng trọng điểm bị nghi ngờ chính là Phạn Gòa La, hiện giờ đang khẩn trương điều tra, tin tưởng chân tướng sẽ được phơi bày rất nhanh mà thôi. Ngôn luận này trở thành vũ khí lợi hại nhất mà antifans dùng để công kích Phạn Già La, còn có người công bố một tiên đoán, nói là một tháng nữa Phạn Già La sẽ ngồi tù. Từ khóa 'Phạn Già La đầu độc mưu hại Phạn Khải Toàn' nhanh chóng leo lên bảng hot search weibo, tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của Tinh Huy cùng Phạn Già La. Nhưng giống nhiều lần phát sinh gần đây, Tinh Huy vẫn im lặng chống đỡ, căn bản không dùng tiền rút hot search, lại càng không có ý định tẩy trắng giúp nghệ sĩ nhà mình. Theo cách nói của Tào Hiểu Huy thì--- rút cái rắm, cuối cùng thì đám người kia cũng sẽ bị Phạn lão sư vả mặt thôi, việc gì phải tốn tiền. Bên công ty không thèm để ý, Phạn Già La tự nhiên cũng không rảnh mà quản, chỉ tùy ý liếc nhìn tin tức liên quan liền đặt điện thoại xuống. Cậu đang đợi, đợi Phạn Khải Toàn làm ra quyết định. Lúc này Tống Duệ không mời mà tới, trong tay đang cầm một lọ đá mã não Nam Kinh ngũ sắc và một bức tượng nhỏ minion màu vàng có hốc mắt trũng sâu làm bằng gốm. "Đây là quà cho con ếch." Anh rãi đá ngũ sắc vào trong hồ cá, trải trên phần cát mịn, tô điểm chút màu sắc cho không gian đơn điệu này, sau đó đặt hai con ngươi của Tiểu Hoàng vào hốc mắt rỗng của bức tượng, cười khẽ nói: "Đây là quà của con ngươi, tôi thấy bình thường chúng rất thích hóng gió trên ban công, cho chúng nó một thân thể thì sẽ thoải mái hơn." 1 Dáng vẻ của minion vốn rất ngây thơ đáng yêu, phối hợp với con ngươi quay tròn chuyển động, nhất thời tràn đầy sức sống, giống như giây tiếp theo nó sẽ quơ quơ cái tay ngắn đạp đạp cái chân ngắn, vui sướng nhảy múa ca hát trên bàn tròn vậy. Tròng mắt vốn là vật tà ác thâm độc, giờ nào phút nào cũng tỏa ra không khí rét lạnh, nhưng bây giờ đổi một thân thể, chúng nó lại trở nên thật đáng yêu, càng xoay càng đảo lại càng làm người ta yêu thích. 6 Phạn Già La liếc nhìn thân thể mới của Tiểu Hoàng, môi mím chặt, lại liếc nhìn một cái, cuối cùng vỗ nhẹ mặt màn phì cười thành tiếng. Tống Duệ từng thấy Phạn Già La cười mỉm, cười nhạt, cười yếu ớt, cũng thấy cậu cười mà không cười, nhưng chưa từng thấy cậu cười thoải mái như vậy, tùy ý như vậy. Cậu ngồi ngoài khoảng không sáng lạn đầy ánh sáng mặt trời, dáng dấp không buồn không lo giống như một đứa trẻ hồn nhiên. Phạn Già La rất hiếm khi thả lỏng bản thân như vậy, vì thế chỉ cười một chốc liền mím môi, chậm rãi tự kiềm chế chính mình. Nhưng trong mắt cậu vẫn không ngừng tuôn ra sắc màu rực rỡ, sắc màu đó lặng lẽ khắc sâu vào trong ký ức của Tống Duệ. "Xem ra em rất thích phần quà này?" Tống Duệ nằm bên cạnh thanh niên, hài lòng hỏi một câu. "Thích vô cùng." Phạn Già La lấy điện thoại ra, quay một đoạn video con búp bê minion với đôi ngươi to tròn đảo vòng vòng gửi lên vòng bạn bè. Đây là lần đầu tiên cậu có xúc động gửi tin vào vòng như vậy, có thể thấy cậu thích món quà này cỡ nào. Người nhấn like chen chúc ùa tới, tất cả mọi người đều thán phục với thần thái sống động của búp bê minion, thẳng đến khi Nguyên Trung Châu gửi một tin tức: [Phạn lão sư, cậu đặt tròng mắt Lư Khâu thị vào hình nộm bằng gốm này à?] 1 Lúc này nhóm Tống Ôn Noãn mới bừng tỉnh, vẻ mặt giống như ăn c*t vậy. Bọn họ cứ tưởng đâu Phạn lão sư share video trên mạng, nào ngờ lại là thật! Có thể mang tròng mắt Lư Khâu thị làm thành món đồ chơi, Phạn lão sư quả thực cao tay! 4 [Món đồ chơi này người phàm chúng ta không đụng tới nổi đâu! Chạy thôi!] Tống Ôn Noãn nửa đùa nửa thật gửi bình luận. Phạn Già La nghiêm túc giải thích: [Là quà Tống tiến sĩ tặng cho tôi.] Tống Ôn Noãn vỗ đầu, lập tức trả lời: [Hóa ra là cái người biến thái kia? Điểm manh của ổng quả nhiên khác biệt với người bình thường chúng ta, cũng mệt ổng nghĩ ra cho được!] 1 [Điểm manh của tôi lại rất giống với anh ta.] Phạn Già La vừa gõ chữ vừa dòm lén Tống tiến sĩ, khóe miệng vẫn lưu giữ ý cười yếu ớt. 1 Tống Duệ yên lặng nhìn đám người hỗ động, sau đó nhấn một trái tim đỏ au. Minion nhìn điện thoại Phạn Già La một hồi, sau đó lại nhìn điện thoại Tống Duệ một hồi, tròng mắt đảo bên trái rồi đảo bên phải, giống như một đứa nhỏ trí chướng, thỉnh thoảng còn chuyển thành mắt gà gọi làm Phạn Già La buồn cười. Tống Duệ nằm trên ghế lười, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của thanh niên cũng có thể bình tĩnh an nhiên cả một ngày. 1 Sau mười mấy phút, điện thoại Phạn Già La không còn đứt quãng vang lên tiếng thông báo nữa, lúc này Tống Duệ mới lấy ra một lọ thuốc hỏi: "Em có thể nhìn ra đây là thứ gì không?" Sau khi nhận lọ thuốc này, nụ cười trên mặt Phạn Già La vô thức biến mất, giọng nói lộ ra chút do dự: "Tôi cũng không biết đây là gì, tôi phải cảm ứng một chút." Cậu cầm lọ thuốc trong tay, để từ trường của mình chậm rãi dung nhập vào trong chất lỏng màu xanh nhạt kia, cố gắng phân tích khởi nguồn của nó. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chất lỏng này bắt đầu sôi trào rồi va chạm với nắp bình, văng ra tung tóe khắp nơi. Phản ứng đầu tiên của Tống Duệ không phải né tránh mà là đập tay Phạn Già La, để lọ thuốc văng ra kh
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.