[133] Linh Môi - Lại Đi Lệch ***** Phạn Già La sớm đã dỗ Hứa Nghệ Dương nằm vào bồn tắm, chờ bé ngủ say mới gọi điện cho Tống Duệ, giọng nói cực kỳ ái ngại: "Alo, Tống tiến sĩ, chào buổi tối." "Chào buổi tối." Tống Duể ở đầu dây bên kia cười trầm thấp: "Có gì cần tôi hỗ trợ, em cứ nói đi?" Đối với anh mà nói, nhiều lần nhận được điện thoại của thanh niên chính là một chuyện làm người ta cảm thấy vui vẻ. Phạn Già La lại càng ngại hơn, cậu đi ra ngoài ban công, giảm nhỏ âm lượng nói: "Sáng mai anh có thể giúp tôi đưa Dương Dương đi không, tôi có chút việc." "Em định đi bắt Tiêu Ngôn Linh đúng không?" Tống Duệ thở dài nói: "Tôi biết em sẽ không mặc kệ cô bé." "Xung quanh cô bé đều là đứa nhỏ, nếu tôi bỏ mặc thì những đứa bé đó phải làm sao đây? Tống tiến sĩ, có một số chuyện tôi cần phải làm, không thể rũ bỏ trách nhiệm cho người khác." "Nhưng bắt kẻ xấu là nhiệm vụ của cảnh sát, tiêu diệt thứ kỳ quái này là trách nhiệm của em? Trách nhiệm của em là gì? Cứu vớt thế giới sao?" Tống Duệ truy hỏi: "Em không mệt mỏi sao?" Phạn Già La né tránh vấn đề của anh, một lần nữa hỏi: "Tống tiến sĩ, anh có thể giúp tôi không?" Tống Duệ day day mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Giúp, đương nhiên là giúp. Ngoại trừ tôi, còn ai có thể giúp em đây?" Đây cũng là một câu nói đầy ám thị tâm lý, nó lưu lại ấn tượng 'chỉ có Tống tiến sĩ đáng giá tín nhiệm nhất' trong lòng thanh niên. Anh nắm giữ tất cả cơ hội trong cuộc sống để tranh thủ hảo cảm với thanh niên, đồng thời từ đó giành được thỏa mãn cùng vui sướng, mà hai loại tâm tình này trước kia anh chỉ có thể tìm kiếm từ dục vọng tội ác cùng hủy diệt. 4 Phạn Già La quả nhiên ôn nhu cười rộ lên, chân thành nói: "Cám ơn Tống tiến sĩ, bảy giờ sáng mai anh trực tiếp tới nhà tôi đón Dương Dương, bây giờ em ấy đã ngủ rồi, tôi sẽ để lại giấy nhắn, đến khi đó em ấy sẽ ngoan ngoãn đi cùng anh. Hồ sơ chuyển trường tôi để hết trong cặp sách em ấy, không thiếu gì cả, tôi đã kiểm tra rồi. Tống tiến sĩ, hiện giờ tôi cảm thấy thật sự rất may mắn khi dẫn anh về nhà, bên cạnh có một người bằng hữu đáng tin như anh, tôi có thể yên tâm đi làm chuyện khác, Tống tiến sĩ, thật sự rất vui khi quen biết anh." Tống Duệ xoa xoa khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên của mình, đáp lại: "Quen biết em lại càng làm tôi vui hơn. Đi đi, chú ý an toàn, Hứa Nghệ Dương có tôi lo rồi, em đừng lo lắng." Câu 'chú ý an toàn' kia đã đủ làm Phạn Già La mỉm cười, cậu nhìn bóng đêm êm dịu ngoài cửa sổ, trầm thấp ừ một tiếng. Phạn Già La men theo từ trường chấn động mãnh liệt đi tới một khu dân cư sang trọng, né tránh bảo vệ, chậm rãi tiến tới gần một tòa biệt thự hai tầng, lẳng lặng đứng cách đó mười mét, không tới gần hơn. Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà thôi, sức mạnh của Tiêu Ngôn Linh đã gia tăng tới mức độ khủng bố, ý niệm của cô bé đã có thể ngăn cách tạo thành một thế giới nhỏ, vững vàng bảo vệ cô bé ở bên trong. Cha mẹ chết thảm mang tới kích thích mãnh liệt, nhưng cũng làm cô bé tiến xa hơn trên con đường bị biến dị. Phạn Già La cố gắng đẩy từ trường của mình dung nhập vào từ trường của Tiêu Ngôn Linh nhưng không làm được, chỉ có thể đứng ở một nơi không gần không xa nhìn chằm chằm một căn phòng vẫn luôn sáng đèn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play