[117] Linh Môi - Phạn Khải Toàn ***** Lúc Khúc Nhàn Phân ở tầng bốn vì chịu đựng sự ngược đãi không thuộc về con người mà nổi lên ác niệm nồng đậm, Phạn Già La bước vào cửa nhà có chút sửng sốt. Sau khi lấy lại tinh thần, cậu đi tới sát rìa ban công, theo mặt tường thẳng đứng nhìn xuống, chỉ thấy một đoàn khí đen mang theo lệ khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tràn ra, nơi này quả nhiên không phải nơi thích hợp cho người sống. Hứa Nghệ Dương mang tới một chiếc ghế, cũng vịn lan can nhìn xuống nhưng lại bị anh trai gõ đầu. "Con nít không được làm như vậy, rất nguy hiểm. Lúc anh không ở nhà không cho phép em mang ghế ra đứng ngoài ban công." Phạn Già La ôm bé xuống, trêu chọc: "Có phải mập lên không, nặng như quả cân vậy." Hứa Nghệ Dương vội vàng kéo áo, nhéo nhéo cái bụng tròn vo của mình. Kỳ thực bé không cần ăn cơm, mỗi ngày hút một chút âm khí từ đầu ngón tay anh trai đã có thể chống đỡ rất lâu, sau đó tử khí tự phát ra từ cơ thể bé cũng sẽ bị anh trai hút đi, duy trì diện mạo bình thường của bé. Mỗi ngày hấp thu chút âm khí, lại phun ra chút tử khí, bé cuối cùng cũng cao lớn, trở nên béo hơn, da vừa trắng vừa mềm, con mắt to tròn, rất đáng yêu. Mỗi khi thấy dáng vẻ của bé bây giờ, giáo viên trong trường lại nhớ tới thảm trạng ngày xưa, sau đó thở dài nói Phạn tiên sinh thật biết chăm sóc đứa nhỏ. Hứa Nghệ Dương nghe thấy lời này vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì anh trai quả thực rất chăm sóc bé. Bé nhéo nhéo cái bụng mình, cười gật đầu: "Mập, rồi." 4 "Con nít mập mới tốt." Phạn Già La xoa xoa đầu Hứa Nghệ Dương, đột nhiên có chút thất thần. Động tác này làm cậu liên tưởng tới chuyện gì đó. 2 "Cũng, uy, mập, nó, đi!" Hứa Nghệ Dương chỉ con ếch trong hồ cá. "Được, nhiệm vụ này giao cho em." Lúc này Phạn Già La mới hoàn hồn, sau đó lấy cái bình nhỏ trên ban công xuống, giao cho đứa bé đang rất hăng hái. Con muỗi ở bên trong vẫn còn sống nhưng không thể bay được, phải lắc lắc để kích động nó. Chuyện lặt vặt này đứa nhỏ bình thường nhất định sẽ sợ tới phát khóc, mà Hứa Nghệ Dương lại cảm thấy rất thú vị. Bây giờ bé và con ếch chính là bằng hữu tốt nhất, mỗi ngày đều thì thầm to nhỏ một hồi, bé nói chậm lại nhỏ; con ếch nói nhanh, giọng cũng lớn, cả căn nhà liền náo nhiệt hẳn lên: "Oa Oa, hôm nay, có, nhớ, bọn, tao, không?" "Ộp!" "Bọn, tao, cũng, nhớ, mày!" "Cho, mày, ăn, nè!" "Ộp ộp ộp!" "Ngày mai, bắt, dế mèn, cho, mày!" "Ộp!" Phạn Già La ở bên cạnh vừa nghe hai nhóc nói chuyện phiếm vừa xả nước vào bồn tắm, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười yếu ớt. Sau khi xả đầy nước, cậu ném hai con ngươi vào trong, chỉ nghe bụp bụp hai tiếng, nước trong bồn bắt đầu dao động cùng đục ngầu, còn chút màu xám nhàn nhạt, sau vài phút đã đen xì chẳng khác nào nước mực, tốc độ này nhanh hơn cả chính bản thân Phạn Già La nằm vào trong bồn tắm. 4 Ban đêm, Phạn Già La nâng hai con ngươi trong tay, đặc biệt say giấc, mà con ngươi như hạt châu kia lại điên cuồng đảo tròn cả một đêm, vô luận phát ra công kích gì cũng giống như trâu đất rơi xuống nước, không hề thấy chút bóng dáng. ... Bảy giờ rưỡi tối hôm sau, Phạn Già La mặc một bộ tây trang sang trọng đúng giờ xuất hiện ở yến tiệc của một nhà hàng sáu sao, Hứa Nghệ Dương được cậu gửi cho Tào Hiểu Huy. Bạch Mạc sớm đã đứng chờ ở cửa, thấy cậu tới liền bước nhanh tới nghênh đón, vừa đi vừa chỉnh lại cà vạt của mình, tựa hồ có chút khẩn trương. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của một đêm kỳ dị kia, đôi môi của thanh niên chậm rãi kề sát môi anh, hút đi dòng khí lạnh lẻo trong cơ thể anh. Một đêm yếu ớt cùng nóng bỏng đó đã sớm trôi qua nhưng lại tựa hồ tái hiện vào khoảnh khắc này, làm môi lưỡi anh khô ran, cổ họng bỏng rát, giọng nói đặc biệt khàn khàn: "Phạn tiên sinh, lâu rồi không gặp. Tối nay Triệu đạo và La đạo đều tham gia, tôi sẽ giúp mọi người làm quen. Gần đây tôi có ý định đầu tư vào giới giải trí, cậu có thể góp ý một chút không?" Bạch thị chưa từng giao tiếp với giới giải trí, quyết định này của Bạch Mạc nảy ra sau khi quen biết Phạn Già La, anh luôn có cảm giác mình có nghĩa vụ hộ giá hộ tống người này. Lúc này Phạn Già La mới ý thức được mục đích Bạch Mạc mời mình, lập tức cười khẽ lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không có định quay phim, chuyện đầu tư anh thận trọng một chút là được. Chúng ta vào thôi." Cậu tự nhiên bước vào phòng tiệc, một thân tây trang sang trọng phối với tướng mạo xuất chúng, khí chất nhàn nhã lịch thiệp, ngay cả lễ tân trông coi ở cửa cũng không dám hỏi thiệp mời của cậu. Bạch Mạc vội vàng đuổi theo, hai mắt vững vàng chăm chú
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.