[285] Linh Môi - Hoan Nghênh Tới Địa Ngục (1) **** Lúc Huyền Thành Tử đắm chìm trong tâm tình giằng xé không thể thoát ra được thì Lâm Niệm Từ mơ hồ tỉnh lại. "Sư phụ, đây là đâu vậy? Phạn Già La đâu?" Cô liếc nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại sờ cốt long nguyền rủa trên mu bàn tay mình. Huyền Thành Tử mắt lạnh nhìn cô ta, không trả lời. Hiện giờ hắn thật không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với người này. Nếu cứ luận tội mà xử thì hắn phải giết cô ta, nhưng bi ai là hắn lại không thể làm được. "Tu vi của ta đã mất, còn con?" Hắn hạ thấp giọng hỏi. Hiện giờ bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe buýt cũ kỹ, xung quanh ngồi đầy hành khách, nói chuyện không tiện. Lâm Niệm Từ theo bản năng vận chuyển đan điền, sau đó sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Con cũng không có linh lực." Cô ta nhìn cánh tay trải đầy lằn vân màu đen của mình, run giọng hỏi: "Là vì rồng nguyền rủa sao?" Huyền Thành Tử cũng không rõ tình huống, nhưng cũng không trở ngại hắn cảm thấy trái tim mình bị xé rách khi nhìn những lằn vân màu đen dữ tợn kia. Hắn hi vọng buổi phán xét kia của Phạn Già La chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, thế nhưng hiện thực lại nói cho hắn biết, tất cả thật sự đã xảy ra. Đứa nhỏ mà chính tay hắn dạy dỗ trưởng thành cuối cùng lại trở thành ma đầu làm ra nhiều chuyện ác như vậy; mà nghiệt đồ hắn vẫn luôn căm lại toàn tâm toàn ý bảo vệ mảnh đất này. Huyền Thành Tử nhắm mắt lại, cuối cùng quyết định: "Chờ xe về tới thành phố, ta sẽ dẫn con đi tự thú." Hắn không đành lòng tổn thương, nhưng pháp luật của quốc gia sẽ trừng trị cô ta. "Sư phụ, chiếc xe này đang đi đâu vậy?" Lâm Niệm Từ thực tự nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện. Đây là chiêu trò mà cô ta am hiểu nhất--- lảng tránh. Huyền Thành Tử nhướng mày, lộ ra biểu cảm nghiêm nghị, Lâm Niệm Từ lập tức ôm ngực, yếu ớt rên khẽ: "Sư phụ, con đau quá." Vành tai Huyền Thành Tử khẽ run, có chút dao động, ánh mắt thì bất đắc dĩ nhắm lại. Đứa nhỏ biết rõ nên làm thế nào để quấy nhiễu tâm tình của hắn, bởi vì cô ta biết, mình chính là uy hiếp duy nhất của sư phụ. Nhưng gốc rễ uy hiếp này đang mục ruỗng trong cơ thể hắn, đồng thời một ngày nào đó nó sẽ kéo hắn cùng rơi vào địa ngục... Nếu chặt bỏ gốc cây uy hiếp này thì sao? Huyền Thành Tử rơi vào sự lựa chọn gian nan nhất, cũng là khó khăn nhất từ khi chào đời tới giờ. Mà Lâm Niệm Từ thì khều khều vai vị khách ngồi phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Đây là xe đi đến đâu vậy?" Người nọ vốn không vui cho lắm, nhưng khi quay đầu lại thấy một gương mặt đẹp đến mê hồn thì thái độ lập tức dịu đi hẳn: "Là xe tới thị trấn Tiểu Đường, người đẹp không biết hả? Lẽ nào đi nhầm xe rồi?" "Không phải, bọn tôi tùy tiện chọn một chiếc xe để đi dạo chơi thôi." Lâm Niệm Từ cười cười xua tay, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ. Thế gian này không có cách nào giết chết một thân thể tập hợp linh khí thiên địa, vận khí quốc gia và long mạch cả, Phạn Già La nhất định đã không có cách nào mới thả cô đi. Nhưng vấn đề là Phạn Già La thật sự trơ mắt nhìn cô trốn thoát sao? Đích đến của chiếc xe này là trấn Tiểu Đường, thị trấn này có gì đặc biệt à? Lẽ nào Phạn Già La đã lập bẫy ở nơi đó? Cho dù có bẫy thì sao, thân thể này bom nổ không chết, thiêu đốt không chết, đâm không chết, cho dù có chặt đứt đầu thì cũng có thể mọc lại, Phạn Già La có cách nào chứ? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Lâm Niệm Từ vẫn ôm chặt cơ thể mình, cảm thấy thật lạnh. Thật ra chết không phải đau khổ nhất, sống không bằng chết mới mới đúng, mà Phạn Già La vừa vặn rành nhất chính là dùng phương pháp dằn vặt làm người ta sống không bằng chết. Lâm Niệm Từ hiểu rất rõ điều này, vì thế cô rất sợ. Thật ra từ hơn hai trăm năm trước, khi Phạn Già La lần đầu tiên bước vào cửa phái Thiên Thủy, dùng thân phận linh tử đứng trước mặt Lâm Niệm Từ, cô ta �
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.