[284] Linh Môi - Ngọn Nguồn Tội Ác **** Huyền Thành Tử tự tay nuôi lớn Tống Ân Từ, trăm năm sau lại một lần nữa tự tay nuôi lớn Lâm Niệm Từ chuyển kiếp, hiểu biết không thể nói là không sâu. Con ngươi Lâm Niệm Từ đảo một cái là Huyền Thành Tử đã đoán được cô ta có ý gì, nhìn thấy cô ta đưa tay nắm thân kiếm thì lập tức nổi giận. Phần lý trí muốn rống giận một câu 'ngươi dám', nhưng phần nhập ma lại bảo hắn cứ thờ ơ đi. Huyền Thành Tử biết rõ Lâm Niệm Từ thật sự đã làm ra biết bao nhiêu tội ác tày trời, tội nghiệt ngập trời, thế nhưng lại bị tâm ma khống chế, không thể ngăn cản. Ngay cả chính mình mà hắn cũng không cứu được, sao có thể cứu thế nhân đây? Ngay cả mình mà hắn cũng không thể thanh lý, làm sao thanh lý môn hộ? Được xưng tụng là người bảo vệ huyền môn chẳng qua chỉ là một chuyện cười mà thôi. Hắn ngay cả một đứa nhỏ sáu tuổi còn không bằng! Nghĩ tới đây, gương mặt Huyền Thành Tử vặn vẹo đau đớn, nội tâm cũng bị xé rách thành hai nửa máu me đầm đìa. Nhóm cao thủ huyền môn đứng xung quanh cũng ý thức được dự tính của Lâm Niệm Từ, thế nhưng vì khoảng cách quá xa nên không kịp ngăn cản. "Nghiệt súc!" "Đúng là nên một đao chặt đứt đầu cô ta!" "Đến tận lúc chết mà vẫn không chịu hối cải!" Mọi người vừa chửi ầm lên vừa nhào tới, nhưng sau đó hoảng sợ phát hiện Phạn Già La vốn ở trong trận pháp lại quỷ mị yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Lâm Niệm Từ, nắm lấy mũi kiếm đã đâm thủng cơ thể cô ta, hung ác kéo ra ngoài. Lâm Niệm Từ căn bản không kịp hấp thu linh vận đã bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt bàn tay, cả thanh kiếm chui vào bụng rồi từ sau lưng đâm ra ngoài, bị đâm xuyên một nhát. Sau khi cầm lấy Bát Phương Định Quốc kiếm, Phạn Già La dùng từ trường vững vàng bao lấy nó ngăn cản hành vi hấp thu của Lâm Niệm Từ, sau đó xoay ngược thanh kiếm từ sau lưng đâm Lâm Niệm Từ. Huyền Thành Tử không làm được, cậu làm được. Nhìn lưỡi kiếm xuyên ra từ vị trí trái tim Lâm Niệm Từ, con ngươi Huyền Thành Tử nháy mắt trừng to, gương mặt lại càng vặn vẹo hơn. Lâm Niệm Từ cúi đầu nhìn lồng ngực nhuốm máu của mình, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt không rõ biểu cảm của sư phụ, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra. Cô ta đưa tay đặt lên đầu vai sư phụ, nức nở: "Sư phụ, cứu con!" 1 Huyền Thành Tử theo bản năng ôm lấy cô ta. Mà Phạn Già La vào lúc này rút kiếm ra, sau đó vói tay vào miệng vết thương dùng từ trường xoay tròn rút hết máu tươi trong cơ thể Lâm Niệm Từ ra ngoài. Cột máu cấp tốc phun trào phát ra tiếng lách tách, giống như ống nước cao áp bị thủng một lỗ vậy, chỉ chớp mắt đó đã tuôn trào như thủy triều. Mà Lâm Niệm Từ cũng xụi lơ trong khuỷu tay Huyền Thành Tử, nức nở nói: "Sư phụ, trong tình huống đó con sao lại không cứu người chứ. Vận mệnh quốc gia tính là gì, lê dân bá tánh tính là gì, muôn dân trăm họ không có liên quan gì với con cả. Là người nuôi con lớn, cũng là người bảo vệ con tránh khỏi mọi tổn thương, nếu thế giới này đã không còn người thì con sống còn ý nghĩa gì nữa? Không quản thế nào, con muốn cứu người. Cho dù phải chém long mạch, chặt đứt vận mệnh quốc gia thì con vẫn muốn cứu người. Thế giới này hủy diệt cũng không sao cả, con chỉ muốn được ở cùng người." 8 Cô ta ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trong suốt nhưng quật cường. Đúng vậy, cô chính là vì tư vì lợi như vậy, cô chính là ngu xuẩn nông cạn như vậy. Cô sẽ không vì đại nghĩa dân tộc, cũng không vì hưng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play