[282] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (6) **** Lâm Niệm Từ vội vàng xé bỏ băng vải quấn trên người, chỉ tiếc mười đầu ngón tay của cô cũng bị lựu đạn nổ tan tành, hiện giờ vẫn chưa mọc lành nên động tác rất chậm. Mắt thấy Phạn Già La dự tính vạch trần hết thảy bí mật của mình, cô ta chỉ có thể nhìn sang Tri Phi đạo trường, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Tri Phi đạo trưởng yên lặng lùi ra sau, sắc mặt lạnh lùng. Lâm Niệm Từ nhìn sang Trường Sinh và Trường Chân, ánh mắt hơi lóe ra lệ quang nhìn rất trong suốt sạch sẽ, giống như một đứa nhỏ vô tội. Trường Sinh và Trường Chân lại chỉ cảm nhận được rét lạnh. Thì ra tới tận lúc này đây, cô ta vẫn không cảm thấy mình có lỗi, cô ta vẫn cho rằng chính Phạn Già La đã tổn thương mình. Hai người quay lưng đi, không muốn nhìn nữa. Nước mắt trong suốt của Lâm Niệm Từ rơi xuống, dùng đôi tay bọc trong băng gạc vẫy vẫy Lâm Niệm Ân, dáng vẻ vừa bất lực lại yếu ớt. Lâm Niệm Ân co rúc trong góc vội vàng vùi đầu vào trong tay mình và đầu gối, thân thể run bật bật, lời nói sợ hãi 'cô ta là yêu ma quỷ quái, cô ta là yêu ma quỷ quái, cô ta là yêu ma quỷ quái...' không ngừng từ miệng cậu ta phát ra, giống như nếu làm như vậy thì có thể xóa sạch quá khứ say mê và che chở không cần nguyên do ngày xưa. Bạn hỏi hắn có hối hận không? Nhất định là có, rất hối hận, rất rất hối hận... Nhưng Huyền Thành Tử yêu thương Tống Ân Từ và Lâm Niệm Từ nhất thì không có chút hối hận nào trên mặt, ngược lại cực kỳ kiên định nói: "Tội danh này không bằng không chứng." 1 Đúng vậy, Huyền Thành Tử biết rõ tội danh này không có chứng cớ. Bảy long mạch còn sống sót của Hoa quốc là do hắn liều mạng bảo vệ, số còn lại thì đã bị hủy trong tay đám thầy tướng số kia. Sau khi lập quốc, hằng năm huyền môn đều phái người tới kiểm tra long mạch, chưa từng phát hiện dị trạng. Chúng nó vẫn đang cố thủ vùng đất này, dựng dục ra sinh linh kiệt xuất. Chém long mạch chính là tội lớn ngập trời, nhưng nó kỳ thực chỉ là một lời nói dối mà thôi. Phát hiện Phạn Già La cũng sẽ nói dối, Huyền Thành Tử lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết tâm lý mình xảy ra vấn đề nhưng lại không có cách nào khống chế. Nếu trên người Phạn Già La có thể có thêm vết bẩn thì có phải Tống Ân Từ sẽ vô tội hơn một chút không? 2 Nói tới nói lui, hắn chỉ là không muốn đứa nhỏ do chính tay mình dạy dỗ lại biến thành một ác đồ mà thôi; mà Phạn Già La bị hắn đề phòng, thậm chí là ghét cay ghét đắng lại yên lặng bảo vệ thế giới từ năm sáu tuổi đến tận bây giờ. Hắn là người đứng đầu huyền môn, năng lực phán đoán của hắn không có khả năng kém cỏi. 3 Cũng may người huyền môn tuy đang căm ghét Lâm Niệm Từ nhưng vẫn nói chuyện rất thực tế: "Chém long mạch là chuyện không có khả năng, sau trận đại chiến hộ long, mỗi năm người huyền môn đều phái cao thủ tới khu vực long mạch kiểm tra, hơi thở của chúng hơi yếu, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi đủ lâu thì sẽ khôi phục lại trạng thái cường thịnh, thật sự vẫn còn sống." Phạn Già La cầm mảnh ngọc đen và mảnh dương ngọc màu xám mình xoa nắn nãy giờ trong tay, ấn vào cơ thể, sau đó tự mình ngồi xuống phần đầu hắc long, trầm giọng nói: "Các người xác định bảy long mạch năm đó đều đã được cứu à?" "Đương nhiên xác định! Chúng tôi sẽ không nhận sai hơi thở mà long mạch tỏa ra!" Người trong huyền môn đều chắc chắn nói. Phạn Già La nhìn sang Huyền Thành Tử sắc mặt lạnh như băng, hỏi một vấn đề không hề liên quan: "Sư phụ, ngài từng nghe tới oán khí tận trời chưa?" Huyền Thành Tử nhìn chằm chằm mũi kiếm dính vài giọt máu tươi của mình, mi tâm lạnh băng. Hắn không muốn trả lời vấn đề quái lạ này. Phạn Già La cũng không để ý tới thái độ của hắn, chỉ nói rằng: "Nếu người bị chết oan, oán khí có thể vọng tới tận trời, vậy nếu rồng bị chết oan thì sẽ thế nào? Thủ hộ quốc vận rồng chết oan ức, lại còn là chết trong tay mình, sẽ thế nào đây?" "Ta không muốn nghe ngươi nói bậy bạ. Nếu ngươi cảm thấy bất bình vì những chuyện kia, ta sẽ mang Ân Từ về xử lý." Huyền Thành Tử lạnh lùng nói. Lâm Niệm Từ đang vội vàng gỡ băng vải khẽ thở dài một hơi. Sư phụ vẫn nguyện ý che chở, xử lý thì xử lý, cùng lắm là bị giam lại mấy chục năm mà thôi, chỉ cần cố nhịn là sẽ qua. Phạn Già La liếc nhìn Lâm Niệm Từ, cũng lạnh lùng nói: "Sư phụ, tôi rốt cuộc có nói bậy hay không, tự ngài nghe thấy tiếng long oán tận trời thì sẽ biết ngay thôi." Cậu đưa tay xuống chạm vào hắc long ở trung tâm trận pháp. Chỉ trong nháy mắt, cặp mắt hắc long lóe sáng, nó hé miệng phát ra tiếng thét dài xuyên thấu tận tầng mây. "Là long mạch, long mạch còn sống!" Có người bịt lỗ tai đau nhói của mình hô to. "Ở đây sao lại có long mạch chứ?" "Không đúng, bên dưới phệ hồn trận kia còn có một trận pháp khác!" "A Di Đà Phật, là khốn long trận. Ai lại vây một long mạch còn sống ở nơi này chứ?" Thường Tịnh đại sư có thị lực tốt nhất, chỉ nhìn một cái liền khám phá ra trận pháp đang tỏa ra ánh sáng màu đen ẩn bên dưới phệ hồn trận. Huyền Thành Tử tập trung quan sát thì hoảng sợ. Đó cũng là một bí pháp bất truyền của phái Thiên Thủy bọn họ, khốn long trận, Thường Tịnh đại sư có thể nhận ra được là vì năm đó ông cũng tham gia trận đại chiến hộ long. 1 Mà Huyền Thành Tử cũng dùng t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play