[276] Linh Môi - Chỉ Có tôi Có Thể Đối Phó Nó **** Diêm bộ trưởng đứng sát bìa rừng, nhìn làn sương mù dày đặc vô tận ở xa xa. Ông không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng ông có thể nghe thấy tiếng bùn đất bị khuấy động, tiếng cành nhánh xào xạc, giống như chỉ gần trong gang tấc vậy. Diêm bộ trưởng không phải người có trí tưởng tượng phong phú nhưng ông cũng ý thức được, tiếng bùn đất là vì rễ cây đang lan rộng hơn, tiếng cành nhánh là vì tán cây đang sinh trưởng. Không hề nghi ngờ, cây bồ đề kia đang dùng sinh mệnh lực của vô số người để vươn ra lớn mạnh hơn. Nó muốn thật sự kéo địa ngục tới nhân gian này. 1 Một luồng sương mù bổ nhào tới chỗ Diêm bộ trưởng nhưng lại bị một tầng tường vô hình ngăn cản. Nó là bùa chú do môn đồ phái Thiên Thủy chế tạo, thời gian chỉ có hai tiếng. Lúc này lá bùa bị làn sương ăn mòn thành những đốm màu xám tro, nếu không thay lá mới thì chỉ sợ sẽ không chịu nổi. Diêm bộ trưởng vội vàng lùi về phía sau, đang chuẩn bị gọi người thì đã thấy Trường Chân và Trường Sinh ôm một thùng bùa chạy tới, dựa theo thứ tự nhất định đổi số bùa hỏng đi. "Người huyền môn tới đông đủ cả chưa?" Diêm bộ trưởng vừa ho khan vừa hỏi, thân thể vốn cường tráng lúc này đã gầy gò đi rất nhiều. Chỉ mới qua nửa ngày mà ông đã yếu tới sắp ngã rồi. "Cũng gần đủ rồi, còn hai vị tiền bối đang trên đường đi." Trường Sinh vừa dứt lời thì thấy hai bóng đen nhanh chóng từ quốc lộ nhảy xuống, khi tới gần thì phát hiện là hai gương mặt đặc biệt quen thuộc nhưng lại rất xa lạ. Bọn họ chính là hai vị chưởng môn huyền môn vắng mặt trong đại hội cứu giúp thế giới lần này, đã không còn dáng dấp ngày xưa, đôi mắt bọn họ đỏ ngầu, mặt xám như than chì, không có thần trí. Người của huyền môn bởi vì tu hành nên mặc dù có dính nhân quả của cây bồ đề kia nhưng tốc độ sinh mệnh lực trôi đi chậm hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng hai vị này tuy là người trong huyền môn nhưng chỉ vài tiếng đồng hồ không gặp đã biến thành một cái xác không hồn. Tình huống như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bọn họ đã bí mật ăn rất nhiều quả bồ đề, dính nhân quả rất nặng, vì thế không thể chống đỡ nổi. Trường Sinh hiểu ra mọi chuyện, thực đau đớn nói: "Khó trách mấy năm gần đây thực lực của hai vị tiến bối đột nhiên tăng mạnh, thì ra là ăn quả nhân quả trợ giúp tu luyện." Diêm bộ trưởng cũng không cảm thấy bất ngờ, càng là người ở tầng đỉnh thì dục vọng trong nội tâm và mê hoặc có thể tiếp xúc lại càng nhiều. Có thể chống đỡ hay không thì phải xem tâm lực của chính bọn họ. Nhưng trên đời này có mấy người có trái tim sắt chứ? Nhóm đầu tiên tới làm phân bón cho cây bồ đề, phần lớn đều là người như vậy. Bọn họ là chính khách, là đại gia, là nhân vật nổi tiếng, nhưng ngày hôm nay đã biến thành một cái xác không có linh hồn, bị trói trong quân doanh không thể nhúc, mỗi ngày ba bữa cơm phải nhờ người khác chăm sóc, bằng không cũng không biết ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh. Có người gọi bên tai thì bọn họ cũng không nghe thấy, sắc mặt xám xanh như da người chết. Số lượng người như vậy sẽ ngày càng nhiều, thẳng tới ghi chủng tộc nhân loại sẽ biến mất trên địa cầu này. Diêm bộ trưởng không dám nghĩ nữa, bước chân nặng nề đi vào phòng họp, xua tay nói: "Không cần đợi nữa, hai vị chưởng môn kia đã mất hồn rồi, vừa mới tới bìa rừng." Huyền Thành Tử xốc rèm vải nhìn ra ngoài, sau đó âm trầm quay trở lại. Nhìn dáng vẻ cố nén tức giận của Huyền Thành Tử, nhóm chưởng môn không cần hỏi cũng biết, lời Diêm bộ trưởng nói là thật. Nếu loại trái cây màu lam kia có thể thịnh hành trong giới quyền quý, người huyền môn sao lại không để ý chứ? Bọn họ chính là sự tồn tại mà nhóm quyền quý phải ton hót nịnh nọt. Ngoại trừ hai

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play