[275] Linh Môi - Cây Luân Hồi **** Mạnh Trọng căn bản không biết cái gì là nhân quả, vì thế cũng không quá để ý. Nhưng Thường Tịnh đại sư là người tốt nên đã bảo vệ anh, không nói lời nào kéo anh đi. Bọn họ không đầu không đuôi chạy tán loạn trong sương mù, vốn tưởng muốn dốc hết toàn lực mới có thể mở một đường máu thì lại phát hiện phía trước đột nhiên sáng lên rất nhiều điểm sáng, còn có máy bay trực thăng quanh quẩn vù vù trên không trung. "Là quân đội!" Một bộ đội đặc chủng cầm kính viễn vọng nhìn một chút, kinh hỉ hô to. Mọi người nghẹn một hơi thở dốc sức chạy tới trước. Huyền Thành Tử ôm Lâm Niệm Từ thoi thóp trong lòng, tốc độ nhanh hơn tất cả mọi người, chỉ nhảy phốc vài cái đã thoát ra khỏi làn sương dày đặc, vội vàng chạy tới một bãi cỏ tỏa ra mùi hương tươi mát. Cả dãy xe quân đội đang dừng sát rìa bãi cỏ, một trụ đèn thật to dựng thẳng đang cố gắng chiếu sáng màn sương dày đặc, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. "Diêm bộ trưởng, có người chạy ra!" Không biết là ai hô to một tiếng. Diêm bộ trưởng lập tức từ trung tâm chỉ huy chạy tới, biểu tình lo lắng. "Thế nào, đã giải quyết được yêu thụ kia chưa?" Ông đầy trông mong hỏi. Huyền Thành Tử căn bản không hề phản ứng tới ông, chỉ chạy thẳng tới túp lều có dầu thập đỏ của bên y tế, lớn tiếng quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cứu con bé!" 1 Thủ đoạn của huyền môn có cao minh tới cỡ nào cũng chỉ có thể giữ lại mạng Lâm Niệm Từ mà thôi, muốn thân thể máu thịt be bét của Lâm Niệm Từ khôi phục như lúc ban đầu thì phải dựa vào kĩ thuật y học hiện đại. Nhân viên y tế vội vàng xúm tới, vốn muốn đeo chụp dưỡng khí cho Lâm Niệm Từ nhưng lại phát hiện cả gương mặt đã bị nổ nát, tai mắt mũi miệng hoàn toàn không thể phân rõ, chỉ là một cục thịt máu me nhầy nhụa, nhất thời lại càng hoảng sợ hơn. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể mở khí quản, cắm ống truyền không khí vào. Huyền Thành Tử đứng bên cạnh quan sát, gương mặt đẹp trai phủ một tầng sát khí tàn bạo. "Tên thả lựu đạn đâu?" Hắn nhìn đám môn đồ ở phía sau lưng. "Vẫn còn ở bên trong." Đám người cúi đầu, không dám thở mạnh. Da mặt Huyền Thành Tử căng cứng, muốn bùng nổ nhưng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, cố nhẫn nhịn. Ngay cả cao thủ như hắn mà cũng không dám đặt chân vào nơi đó. Diêm bộ trưởng sắp bị đám người huyền môn này chọc tức chết rồi. Con mẹ nó đây là thái độ gì vậy chứ? Đã nói sẽ hỗ trợ giải quyết yêu thụ kia, kết quả trốn chui trốn nhủi chạy ra đây, hỏi một câu cũng chẳng có tên nào thèm trả lời. Xong hay không xong, mấy người mở miệng nói một câu đi chứ! Kiêu ngạo như thế, tưởng mình học đạo thuật vài năm thì thật sự thành tiên rồi chắc? Da mặt Diêm bộ trưởng đen xì xì, đang chuẩn bị túm một tên cường ngạnh ép hỏi vài câu thì nhìn thấy Thường Tịnh đại sư dẫn theo một người quân nhân cà nhắc lảo đảo chạy ra khỏi màn sương, sau đó chính là hòa thượng của Long Ẩn Tự. Diêm bộ trưởng vui vẻ, lập tức chạy qua đón, ánh mắt đảo qua nhóm người thì sắc mặt trở nên khó coi hơn. Bởi vì ông không nhìn thấy bóng dáng Phạn lão sư và Tống tiến sĩ. "Người đâu?" Ông chỉ hỏi hai từ ngắn ngủi, Mạnh Trọng đã hiểu ý, liền đỏ vành mắt. "Đều ở bên trong, Phạn lão sư bị yêu thụ nuốt, Tống Duệ bị nhốt lại trong không gian của Phạn lão sư, không chạy ra được. Tôi dẫn đội không tốt, tôi thực vô dụng!" Mạnh Trọng đau khổ tự đánh đầu mình, một người đàn ông cao một mét tám lại khóc thảm thương như một đứa bé. Cơ thể Diêm bộ trưởng lảo đảo, suýt chút nữa té xỉu, thật khó lắm mới ổn định tinh thần, quay sang hạ lệnh: "Đội một, đội hai, đội ba, tranh thủ thời gian tập hợp, tiến vào rừng cứu người!" Bây giờ không phải lúc trách móc, không có gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh của Phạn lão sư và Tống tiến sĩ. Đã lâu rồi không ra chiến trường, Diêm bộ trưởng thậm chí còn thay trang phục, chuẩn bị tự mình dẫn đội tiến vào. Mạnh Trọng cũng lập tức lau nước mắt, đuổi kịp đội ngũ. Trong lúc bọn họ bận rộn, nhóm người của huyền môn chỉ đứng ở xa xa, không dám tới gần. Huyền Thành Tử xác nhận Lâm Niệm Từ không bị nguy hiểm tính mạng, lúc này mới bước ra khỏi lều y tế, lạnh giọng ngăn cản: "Không ai được phép tiến vào khu rừng sương mù này!" Thường Tịnh đại sư cũng dẫn một nhóm hòa thượng, xếp bằng ngồi chắn lối vào đường mòn, thở dài nói: "Đừng đi, đã muộn rồi." Diêm bộ trưởng căn bản không để ý tới lời nói của bọn họ. Phương pháp của huyền môn không dùng được, vậy thì ông sẽ dùng phương pháp của quân đội, hơn mười chiếc xe bọc thép chỉnh tề tiến vào, nghiền ép oanh tạc một trận, xem thử xem cái cây kia sống nổi không. Nhưng mười mấy ph
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.