[273] Linh Môi - Quá Khứ Của Phạn Già La **** Tiếng kêu rên của Huyền Thành Tử đi thật xa vẫn có thể nghe thấy, hiện giờ hắn nào còn nghĩ tới chuyện thanh lý môn hộ nữa, chỉ muốn cứu Lâm Niệm Từ. Phạn Già La vừa chạy vừa nói nhỏ: "Lá gan của anh lớn thật, dám tính kế Lâm Niệm Từ ở ngay trước mặt sư phụ em." "Chính vì có sư phụ em ở nên mới dễ tính kế cô ta." Tống Duệ cười khẽ một tiếng, tựa hồ nghĩ tới tình cảnh khi nãy thật thú vị. "Hở?" Phạn Già La cảm thấy thực nghi hoặc. "Em đã kể anh nghe từng trải của cô ta từ nhỏ tới lớn, vì thế anh có thể suy đoán được tâm lý đại khái của cô ta. Ở trong lòng cô ta, sư phụ em chính là thần hộ mệnh, là người lợi hại nhất trên đời. Ở bên cạnh sư phụ, cô ta nhất định sẽ thả lỏng vì có được cảm giác an toàn." Tống Duệ phân tích. "Cô ta nghĩ như vậy cũng không sai, sư phụ em chưa từng để cô ta bị thương." Nhớ lại chuyện cũ, Phạn Già La không cảm thấy hâm mộ, chỉ bình thản. "Cho nên em xem đi, lúc con người ta thả lỏng nhất thì đó chính là thời điểm dễ bị tính kế nhất, huống chi Lâm Niệm Từ và sư phụ em có một điểm giống nhau, chính là rất khinh thường người bình thường. Lúc anh tới gần, trong mắt cô ta có lẽ anh chỉ giống như một con kiến. Con người sẽ đề phòng một con kiến sao? Sẽ không." Nói tới đây, Tống Duệ lại bật cười khẽ. Phạn Già La vẫn cảm thấy thực khó tin: "Ở trong tay anh, cô ta thế mà lại không phản kháng, giống như một đứa bé bị dọa sợ choáng váng. Em cũng bắt đầu hoài nghi, vụ án đồ cổ này có thật sự liên quan tới cô ta hay không. Cô ta hình như không có năng lực này." "Không nên hoài nghi chính mình, người gây án chính là cô ta, người dễ bị tính kế cũng là cô ta." Tống Duệ suy đoán nói: "Có lẽ cô ta đã niêm phong ký ức của mình, trở thành một đứa bé rồi một lần nữa lớn lên. Cô ta là Tống Ân Từ, nhưng cũng là Lâm Niệm Từ, giống như trong thân thể có hai nhân cách vậy. Khi gió êm sóng lặng, cô ta chính là Lâm Niệm Từ thành thật lương thiện; khi gặp phải uy hiếp trí mạng thì cô ta sẽ biến thành Tống Ân Từ, ứng phó với thế giới tàn khốc. Vì thế anh mới không nhìn ra dấu vết ngụy trang trên người cô ta." "Xem ra cô ta đã sớm đề phòng em rồi, quả nhiên đã trưởng thành." Phạn Già La lắc đầu cười khẽ, cảm thấy thực thú vị, bước chân lại ngày càng chậm hơn. Tống Duệ phản đối: "Lần này em trọng mình quá rồi, niêm phong ký ức không phải vì đề phòng em, là đề phòng sư phụ em. Cô ta giết em rồi phiêu bạc bên ngoài gần trăm năm, chờ đến khi cơ thể trọng thương sắp không chống đỡ nổi nữa mới dám quay về gặp sư phụ em, là vì sao?" Phạn Già La cẩn thận nghĩ lại, Tống Duệ đã nói: "Là vì cô ta biết, diễn xuất của mình không thể gạt được sư phụ. Sư phụ em là người hiểu rõ cô ta nhất trên đời. Cô ta giết em rồi quay về, sư phụ em sẽ nhìn ra sự chột dạ và bất an của cô ta. Vì thế cô ta phải đợi cho thời gian trôi qua, để mọi chuyện trở nên mờ nhạt, để phẫn nộ giảm đi và nhớ mong dâng trào. Đến khi đó, sư phụ em chỉ vui vẻ khi thấy cô ta trở về, làm gì còn tâm tình hoài nghi nữa chứ?" "Cô ta phải đổi một thân phận để sống nhưng vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh sư phụ em, cô ta buộc lòng phải biến mình thành một trang giấy trắng, bằng không sư phụ em sẽ nhìn ra kẽ hở. Phải lừa gạt chính mình thì mới gạt được sư phụ em." "Cô ta rất ngây thơ, cũng rất tự phụ, sau khi giết em, có lẽ cô ta không hề nghĩ tới em có khả năng quay trở về, sao lại có thể đề phòng em chứ." Tống Duệ lắc đầu: "Lòng người khó đoán nhưng lại dễ tính kế, chỉ cần túm được nhược điểm là được. Cô ta biết mình chính là nhược điểm của sư phụ em nên ngay từ khi bắt đầu cô ta đã đứng ở thế bất bại. Dùng danh nghĩa của mình gửi gắm mình cho sư phụ, cô ta có thể mở mày mở mặt, bình an mà sống dưới cánh chim của sư phụ em." "Thì ra là vậy..." Phạn Già La hiểu ra, cảm khái nói: "Để được ở bên cạnh sư phụ, cô ta đúng là tốn tâm tư." Tống Duệ ngồi xổm xuống, đưa tay lần ra sau đầu gối Phạn Già La, bế cậu lên rồi nhanh chóng chạy tới trước, vừa thở dốc vừa căn dặn: "Đừng nói tới cô ta, chúng ta giữ lại chút sức lực đi." "Không nói tới cô ta." Phạn Già La không ngừng gia cố không gian trong bụng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em biết, lúc người người lên án, chỉ có anh là giúp em." Tống Duệ chạy thẳng tới trước, giọng nói hổn hển: "Anh không giúp em, ai giúp em đây?" Anh nói thực hiển nhiên, giống như
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.