[272] Linh Môi - Huyền Thành Tử chật vật không chịu nổi 9 **** Mạnh Trọng không dám để ý tới chuyện lau máu trên mặt mình, chỉ không dám nhìn phần bụng máu thịt be bét của Phạn lão sư, líu líu thất thần: "Sao lại như vậy? Sao ngay cả Phạn lão sư cũng trúng chiêu chứ? Vì sao?" Trong nháy mắt này, Mạnh Trọng không nghĩ ra nếu không có Phạn lão sư thì phải làm sao phá vụ án này, cũng không nghĩ ra người bình thường làm sao vượt qua trận đại nạn này. Trái tim anh đau đớn như dao cắt. Anh căn bản không dám tiếp thu chuyện Phạn lão sư bị tổn thương. Tống Duệ cởi áo khoác trùm lên người Phạn Già La, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Nói cho anh biết, nên đi hướng nào." "Đi đường kia." Phạn Già La dùng tay bụm lại mớ dây leo đang quơ quào lung tung, tay kia chỉ về phía trước, còn không quên nhắc nhở Mạnh Trọng: "Bảo đội viên của anh theo sát xe chúng ta." "Ah, vâng." Mạnh Trọng theo bản năng đồng ý, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, nôn nóng hỏi: "Phạn lão sư, cậu sẽ không có chuyện gì đúng không? Cậu lợi hại như vậy, khẳng định có cách thoát khỏi thứ yêu đằng này đúng không?" Phạn Già La không trả lời mà chỉ nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dốc nặng nề hơn bình thường. Từ bỏ đi hết thảy tâm tình mềm yếu, chỉ giữ lại cảm giác đau đớn, vì thế cậu cũng phải chịu đựng nỗi đau và sự dằn vặt mà người bình thường khó có thể tưởng tượng. Đám dây leo kia điên cuồng quấy phá trong cơ thể cậu, lẫn vào trong mạch máu dưới da, chậm rãi xâm chiếm cơ thể cậu, cũng mơ hồ phát ra một mệnh lệnh: "Đi tới chỗ mẫu thụ, đi mau." "Thứ kia đang gọi em." Phạn Già La cố gắng để tiếng nói của mình thực bình tĩnh, không phải dáng vẻ hay phong độ, mà là không muốn để hai người bên cạnh tan vỡ. Mặc dù không tỏa ra từ trường cảm ứng nhưng Phạn Già La vẫn cảm nhận được sợ hãi và đau buồn không ngừng toát ra từ cơ thể bọn họ. Cậu được nhớ mong, cũng là trân bảo được người ta yêu quý đặt trong lòng. Nghĩ tới đây, Phạn Già La khẽ bật cười. Hai tay dùng lực túm mấy chục cọng dây leo lại, bện chặt, làm chúng nó nhất thời không thể giãy giụa, sau đó rút khăn tay ra, chậm rãi chỉnh lý chính mình. Không quản gặp phải tình huống nào, cho dù là tình huống tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, cậu vẫn có thể giữ được bình tĩnh và tao nhã. Hơn hai tiếng sau, Tống Duệ lái xe tới một quốc lộ đã bỏ hoang từ lâu, rừng núi hai bên đường dần dần tràn ra một đoàn sương đen, cắn nuốt bọn họ. Tín hiệu điện thoại ngày càng yếu rồi hoàn toàn biến mất, may mà đoàn xe quân đội ở phía sau bám theo rất sát nên không bị bỏ lại. "Chính là ở nơi này." Phạn Già La đứng trước con đường nhỏ đi vào rừng ẩn trong làn sương mù dày đặc, mà cơ thể cậu đang bị đám dây leo giãy giụa kéo đi tới trước. "Chờ một chút, anh chuẩn bị chút trang bị." Tống Duệ cấp tốc mặc áo chống đạn, lại thêm một khẩu súng và vài quả lựu đạn, tiếp đó đeo ba lô quân dụng lên lưng. Bỏ đi lớp vỏ bọc học giả, Tống Duệ chính là một kẻ săn mồi thật sự, vóc người cao lớn không hề thua kém nhóm bộ đội đặc chủng. Phạn Già La bất ngờ nhíu mày. Tống Duệ nhanh chóng đi tới bên cạnh, cười khẽ nói: "Trở về sẽ cho em xem." Xem cái gì? Phạn Già La giả vờ không hiểu, nhưng tai lại lặng lẽ ửng đỏ. Mặc dù đang trong hoàn cảnh sống chết, bọn họ vẫn tìm được niềm hạnh phúc của riêng mình. Đến nơi này rồi, Phạn Già La một lần nữa dùng không gian giam cầm đám dây leo đang giương nanh múa vuốt này lại. Có lẽ bởi vì cách mẫu thụ gần hơn nên sức mạnh của dây leo không ngừng gia tăng, Phạn Già La phải vừa đi vừa cũng cố độ dày của không gian. Bùn đất dưới chân bọn họ ẩm ướt, còn phủ một tầng lá khô héo úa, xung quanh là sương mù dày đặc. Chỉ mới đi hơn mười phút, quần áo bọn họ đã bị sương mù thấm ướt, tóc dính bết vào sườn má. Tiếng hít thở và tiếng cành khô gãy nát đan xen làm không gian tối tăm không có ánh mặt trời này lại càng tĩnh mị
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.