[268] Linh Môi - Cây Rụng Tiền **** Ngày càng nhiều xe cảnh sát chạy tới bao vây vườn trái cây này. Vườn trái cây ở vùng ngoại ô Kinh thị đã không được phép cung ứng hàng hóa ra ngoài, hoa quả ở siêu thị và các tiệm trái cây đều bị tiêu hủy. Chuyện này khẳng định tạo thành tổn thất cho nhà buôn, nhưng so với an toàn tính mệnh của mọi người, cấp trên chỉ có thể làm vậy. Thời kì đặc biệt cần phải dùng phương pháp đặc biệt. Chủ vườn trái cây Hồng Tinh vốn khá bức xúc về quyết định này, thậm chí còn chuẩn bị liên hợp các nhà vườn và nhà buôn đề đơn kháng nghị kêu oan với ban ngành liên quan. Chuyện ghim kim trong hoa quả thực sự quá hoang đường, bọn họ căn bản không hề nghe nói tới! Nhưng giờ phút này, nhìn thấy thi thể ở bên trong thân cây táo, tất cả phẫn nộ, không cam lòng, ủy khuất của chủ vườn đều biến thành sợ hãi. Nhìn cảnh sát đang ngay ngắn trật tự kéo dây ngăn cách, lại nhìn pháp y kéo thùng dụng cụ chuẩn bị khám nghiệm tử thi, lúc này chủ vườn với ý thức được mọi người tựa hồ rất bình tĩnh, giống như đã thường thấy tình cảnh quỷ dị như thế này. Nói cách khác, vụ án ghim kim vào hoa quả căn bản chỉ là giả? Vấn đề thật sự chính là cây ăn quả? Nghĩ tới lúc bình thường mình rất thích ăn táo của cái cây này, chủ vườn liền quay đầu đi ói một trận. Nghe thấy âm thanh nôn khan của chủ vườn, Đoàn Tiểu Vân cũng nhịn không được nôn một trận tối tăm mặt mũi. Kỳ thực chủ vườn đã hiểu lầm, nhóm Mạnh Trọng cũng chẳng bình tĩnh gì cho cam, chỉ là đã quen quản lý biểu tình của mình mà thôi. Bọn họ cũng đã ăn quả táo bán trên thị trường, trong số đó rất có thể có quả tới từ vườn trái cây này, lớn lên từ cái cây này. Dạ dày của bọn họ cũng cuộn lên khó chịu, chỉ là vụ án có được đột phá lớn làm bọn họ quên đi cảm giác này. Mạnh Trọng lấy ra sổ ghi chú hỏi: "Phạn lão sư, có phải cậu đã sớm cảm ứng được trong cây có thi thể nên mới làm gãy nó không?" "Tôi không hề làm gì cả, tôi vẫn chưa kịp cảm ứng, chỉ mới đặt tay lên thì tự nó đã gãy rồi." Phạn Già La lắc đầu phủ nhận. Mạnh Trọng nghi hoặc nói: "Vậy sao đột nhiên nó lại khô héo như vậy?" Chu pháp y dùng dao giải phẫu sắc bén rạch thi thể và thân cây, cố nén cảm giác sợ hãi nói: "Có lẽ tôi biết vì sao cái cây này lại héo rũ rồi. Kỳ thực nó không phải là một cái cây, là hai." "Có ý gì?" Mạnh Trọng lập tức truy hỏi. "Anh nhìn thi thể đi, có phải có rất nhiều lỗ thủng và khoang rỗng không? Anh lại nhìn thân cây này đi, có phải cũng có khoang rỗng trải rộng như mạch máu trong cơ thể người không? Có thể thấy trong thi thể và thân cây chính là một thứ có hình ống tròn." Chu pháp y rạch một cành cây nhỏ, giải thích rõ hơn: "Thứ này phân tán tới cành nhánh thì lại càng mảnh khảnh, giống như mao mạch vậy, sau đó tập trung ở nơi kết quả. Tôi đoán công năng của chúng cũng như mạch máu, là cung cấp chất dinh dưỡng cho quả. Một cái cây căn bản không tồn tại mạch máu, anh nói coi cái gì đã tạo thành số khoang rỗng này. Mạnh Trọng sợ hãi nói: "Là dây leo, hình dáng của chúng rất giống mạch máu!" Chu pháp y gật đầu, rạch mở cánh tay phải của thi thể nói: "Anh nhìn đi, bên trong thi thể cũng có đầy lỗ như bị ký sinh trùng đục khoét. Cho nên đây thực ra là hai cái cây, bên ngoài một cây, bên trong ẩn giấu một cây, giống như lớp họa bì của nữ quỷ vậy." 1 Nhóm Lưu Thao cũng xúm tới, một màn này thật sự làm người ta cảm thấy rất bất an. Phạn Già La đứng bên ngoài, chầm chậm nói: "Gốc dây leo kia ký sinh bên trong cây táo này, dùng thi thể này làm chất dinh dưỡng mà kết quả. Số trái cây kia kỳ thực được đúc kết từ máu thịt của con người, khó trách Đoàn nữ sĩ ăn quả táo này vào liền khóc, thực tế thì thứ cô ăn là máu thịt của chồng cô." Nhóm Mạnh Trọng bị miêu tả của Phạn Già La dọa sợ tới tê cả da đầu. Bàn tay cầm dao giải phẫu của Chu pháp y run rẩy. Đoàn Tiểu Vân vừa mới ngừng nôn lại tiếp tục nôn tới choáng váng, còn vừa nôn vừa khóc, đầu ngón tay móc sâu vào cổ họng, chỉ hận không thể moi dạ dày của mình ra. Ông chủ vườn trái cây Hồng Tinh trợn trừng mắt nhìn cái cây gãy lìa kia, da mặt vốn xanh đen lúc này thoạt nhìn trắng bệch như tờ giấy. Phản ứng của ông ta rất bình thường, nhưng Phạn Già La nhìn chằm chằm ông ta một hồi thì ánh mắt liền lóe ra tia sắc bén. Mạnh Trọng lau mồ hôi trán, suy đoán: "Gốc dây leo kia biết chúng ta đến điều tra nó nên nó chui xuống đất chạy mất rồi? Mau đào lên xem!" Nhóm Lưu Thao liền cầm lấy cuốc đào một phen, quả nhiên phát hiện một cái hang đen. Lần mò theo cái hang này là không thể, nó quá sâu. "Mang thiết bị thăm dò tới đây." Mạnh Trọng ra lệnh. "Không được, cái hang này quá sâu, chẳng mấy chốc thiết bị sẽ mất tín hiệu thôi." Chu pháp y lắc đầu. Mạnh Trọng bất đắc dĩ vuốt mặt, l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play