[267] Linh Môi - Thi Thể Trong Vườn Trái Cây **** Phạn Già La mời người phụ nữ trung niên này vào nhà, đưa tới phòng khách. Cô ta rất gầy, tựa hồ chỉ có một bộ xương, gò má và hốc mắt lõm sâu làm gương mặt trông rất xấu xí hốc hác, làn da có màu vàng khè, thô ráp như một tấm giấy nhám, thoạt nhìn có vài phần giống dáng vẻ quái vật của Trương Văn Thành. Phạn Già La mời người phụ nữ ngồi xuống. Cô ta cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt rất bất an, mười ngón tay quấu chặt lại với nhau, đôi mắt hoảng sợ nhìn hoàn cảnh xung quanh, tựa hồ chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là sẽ hoảng sợ nhảy dựng lên. "Cô nói chỉ cần ăn quả táo sẽ có cảm ứng..." Phạn Già La bắt đầu câu chuyện. Người phụ nữ trung niên lập tức bị dời lực chú ý, bất an cũng biến thành lo lắng: "Vâng, không biết vì sao khi ăn những quả táo này tôi lại bắt đầu khóc, trong lòng cảm thấy rất đau, giống như bị bệnh tim vậy, sau đó bắt đầu cảm thấy buồn nôn, nôn mửa. Tôi sẽ ngồi bên bồn cầu cả đêm mà ói, cũng khóc suốt đêm, bên tai vẫn luôn vang vọng âm thanh của chồng tôi. Tôi nghe thấy anh ấy gọi tên tôi, còn có chút mơ hồ nói gì đó, nhưng cụ thể là gì thì tôi nghe không rõ." Người phụ nữ ôm lấy mình, lệ rơi đầy mặt: "Khi đó trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác không tốt, nhất định chồng và con tôi đã xảy ra chuyện rồi, bọn họ bị nhốt ở một nơi nào đó chờ tôi tới cứu, nhưng tôi không tìm được, cảnh sát cũng không, hu hu hu..." Người phụ nữ mất khống chết bật khóc. Phạn Già La chầm chậm tỏa ra từ trường vây lấy đối phương, lại chuyển sức mạnh nội tâm bình ổn của mình qua, áp chế đi hoảng loạn, luống cuống, mờ mịt và hoảng sợ của đối phương. Đây là phương thức an ủi người khác của riêng cậu. Tống Duệ mở túi nylon kia ra, cẩn thận quan sát số táo này. Chúng vừa to lại tròn, màu sắc đỏ đậm, lớp da sáng bóng, vẻ ngoài trông đẹp hơn quả táo bình thường rất nhiều, mỗi quả đều dán nhãn hiệu hình bầu dục nho nhỏ, ghi chú nơi sản xuất. "Số táo này cô mua khi nào? Ăn quả táo khác thì cô có cảm ứng không?" Phạn Già La bình tĩnh hỏi. Người phụ nữa hấp thu được sức mạnh của Phạn Già La, cuối cùng cũng bình ổn lại, nức nở nói: "Số táo này tôi mua được nửa tháng rồi, chỉ khi ăn chúng mới đột nhiên bật khóc, cảm thấy buồn nôn muốn ói, sau đó thì cảm thấy chồng tôi đang gọi tôi, ăn quả táo khác thì không bị. Tôi..." Người phụ nữ ôm chặt lấy mình, cơ thể bắt đầu run rẩy: "Sau đó tôi thử ăn một quả nữa, lại càng khóc thảm hơn. Tôi không biết đó là cảm giác thế nào, tôi không hình dung được, chính là rất khó chịu, rất đau lòng, chỉ hận không thể lập tức chết đi mà thôi. Khi đó tôi muốn ói ra số táo đã ăn vào nhưng móc họng cả đêm chỉ nôn được chút nước chua. Tôi thật sự rất khó chịu..." Cô không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả cảm giác của mình, chỉ có thể không ngừng lặp lại mấy câu sau cùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn những quả táo đỏ au kia rồi hốt hoảng dời mắt, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì vậy. Cảm giác của người phụ nữ này có chút giống với ngoại cảm nhưng lại có chút khác. Ngoại cảm cần có vật môi giới với thế giới để tiến hành câu thông, không khí, dòng sông, âm thanh, bất cứ thứ hữu hình hoặc vô hình nào cũng có thể trở thành môi giới. Nhưng môi giới của người phụ nữ này lại là những quả táo này. Phạn Già La vừa suy nghĩ vừa cầm lấy một quả táo nhưng không dùng từ trường và ý niệm cảm ứng. Sau nhiều lần thử nghiệm cậu đã sớm phát hiện loại trái cây này không cho phép linh giả truy tìm nguồn gốc của mình, cho dù đã bị hái xuống và vận chuyển đi rất xa nhưng tựa hồ vẫn còn duy trì liên h�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.