[264] Linh Môi - Cá Chậu Chim Lồng ***** Phạn Già La nhìn Trương Văn Thành cực kỳ chật vật nhưng vẫn không mất đi phong thái và diện mạo sáng ngời, con ngươi đen kịt giống như biển sâu không dậy nổi sóng lớn, bình tĩnh lạnh nhạt. Trương Văn Thành bị nhìn tới hoảng sợ, thế nhưng lại không ngừng bật cười. Đã qua trăm năm nhưng người này thật sự không thay đổi một chút nào, khi cậu ta nhìn bạn, đôi mắt kia sẽ tràn đầy tình tự lưu chuyển, nhưng bi bạn đã chìm đắm trong đó tới không thể kiềm chế thì lại không chiếm được nửa phần quan tâm của người này. Đến lúc này bạn mới phát hiện, cậu ta chỉ đang nhìn bạn mà thôi, căn bản không hề đặt bạn trong mắt, huống chi là trong lòng. Cậu ta và thế giới này từ trước đến nay vẫn luôn không hợp với nhau. Trương Văn Thành cầm cái lồng chim bằng vàng đã vặn vẹo biến hình kia, lại càng cười lớn tiếng hơn. Phạn Già La khom lưng, giọng nói trầm thấp: "Trương công tử, lâu rồi không gặp." Đã cách nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn bình tĩnh như vậy lạnh nhạt như vậy, lúc phẫn nộ cùng cực cũng chưa từng biểu lộ đằng đằng sát khí, cứ như người phản bội cậu ta, giết chết cậu ta, cướp đi hết thảy của cậu ta không phải là Trương Văn Thành ở trước mặt vậy. Nhưng Phạn Già La càng như vậy thì trong lòng Trương Văn Thành lại càng lạnh lẽo hơn. Đôi ngươi đỏ au của hắn từng chút mất đi tiêu cự, giọng nói xa xăm trống rỗng, tựa hồ đã tiến vào một thời không khác: "Phạn Già La, lâu rồi không gặp. Ha ha, tao biết mày nhất định không thể nào chết được. Cho dù bị Tống Ân Từ đâm xuyên tim, bỏ vào pháp trận có thể trấn áp hồn phách trăm vạn năm kia, tao cũng biết mày sẽ không chết. Tống Ân Từ sao có thể giết chết mày được chứ, ha ha ha..." 1 Phạn Già La nhìn hắn, không nói lời nào, đừng nói vẻ mặt, ngay cả ánh mắt cũng tĩnh lặng không chút dao động. Trương Văn Thành tựa hồ chìm vào hồi ức, hắn vỗ vỗ cái lồng chim kia, cười thảm nói: "Còn nhớ con chim bị mèo hoang tha đi không? Mày chỉ vỗ nhẹ thân thể cứng còng lạnh băng của nó một cái, nó liền đập cánh sống lại. Mày nâng nó lên, để nó một lần nữa đập cánh bay cao, tình cảnh kỳ tích như vậy, cả đời này tao không thể nào quên được. Khi đó tao đang bị bệnh nguy kịch, ngay cả đứng dậy cũng không làm nổi, tao thật sự rất hâm mộ con chim kia! Tao nghĩ mày cũng sẽ cứu tao giống như cứu nó vậy, nhưng mày lại vô tình từ chối tao. Mày rõ ràng có thể làm được nhưng mày lại không cứu, vì sao chứ?" Đôi mắt đỏ ngầu của Trương Văn Thành tràn đầy căm thù: "Mày nói mày không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh của ngọc bội, nhưng vì sao mày lại cứu sống một con chim nhỏ �
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.