[263] Linh Môi - Gặp Lại Cố Nhân ***** Sau khi Phạn lão sư tới trung tâm chỉ huy, tâm tình của Diêm bộ trưởng thật sự thấp thỏm. Lúc đầu ông cho rằng Phạn lão sư không có cách đối phó con quái vật kia, thấy cậu cầm cái hũ đi qua một bên thì dần dần ý thức được, Phạn lão sư nói mình không thể đối phó ý là nói thực lực của mình không đủ, không thể đối phó, nhưng cậu có phương pháp khác để xử lý. Diêm bộ trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: "Phạn lão sư, đời này có phải cậu chưa từng nói dối không?" Kỳ thực ông đã sớm phát hiện, Phạn lão sư nói chuyện rất nghiêm nghị, mỗi câu mỗi chữ từ miệng cậu thốt ra đều đã được cân nhắc trăm ngàn lần, cũng được thời gian và thực tế khảo nghiệm. Phạn lão sư căn bản là dùng tiêu chuẩn của thánh nhân để yêu cầu chính mình. Thế nhưng câu trả lời của Phạn Già La lại làm Diêm bộ trưởng sửng sốt. Cậu mở cái hủ kia ra, lại lấy ra bình nước mang theo bên người, lắc đầu nói: "Đương nhiên tôi có nói dối rồi, hơn nữa còn là nói dối như cuội." 2 Diêm bộ trưởng: ! ! ! "Là dạng nói dối như cuội thế nào vậy?" Ông thật sự là hiếu kỳ chết mất. Phạn Già La lắc đầu không trả lời, chỉ là con ngươi trở nên trống rỗng, chìm vào hồi ức. Nhưng chỉ một thoáng thì cậu đã tỉnh táo lại, sau đó rót chất lỏng màu đen trong bình vào hũ sành, dùng tay khuấy nhẹ. Không ai biết trong hũ sành này chứa cái gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi vị của nó rất quái dị, có chút tanh tanh như máu; có chút hương thoang thoảng như mùi đàn hương; còn có chút vị ngọt. Người ngoài có lẽ không biết mùi hương hỗn tạp này là mùi gì, nhưng Diêm bộ trưởng đã có con trai lẫn con gái lập tức nhận ra, mùi này không phải mùi đứa bé mới sinh à? Mùi máu từ cơ thể mẹ; mùi thơm thoang thoảng của trẻ sơ sinh; còn mùi ngọt kia là mùi đặc trưng của sữa. Trong hủ này rốt cuộc là gì? Không có khả năng là trẻ sơ sinh chứ? Diêm bộ trưởng rướn cổ, nhón chân cố quan sát nhưng chỉ thấy một màu đen như mực và bàn tay trắng nõn như ngọc của Phạn lão sư. Nhưng rất nhanh ông đã có được đáp án, sau khi khuấy đều thứ trong hủ, Phạn lão sư đã trút ngược nó ra đất rồi bắt đầu xoa nắn. Đó là một nắm bùn màu đen xì xì, trông cực kỳ mềm mịn, nó bị bàn tay trắng nõn như ngọc của Phạn lão sư vo thành viên tròn nhỏ đặt qua một bên. Chỉ một thoáng, đống bùn kia đã được đôi tay tinh xảo kia chia ra thành hơn mười quả bi đất nhỏ, tròn vo, so với máy vo còn hoàn mỹ hơn. Diêm bộ trưởng nhìn ngơ ngác mà không dám hỏi nhiều. Những người khác cũng không hiểu gì cả, chỉ có thể nín thở chờ đợi. Phạn Già La cầm viên bi đất trong tay, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ một cái liền nặn thành hình hồ lô, sau đó dùng lưỡi dao mỏng sắc bén vẽ thành hai đường cong dài mảnh và một đường cung cong lên. Diêm bộ trưởng tới gần quan sát, nhất thời không ngừng khen ngợi. Đừng thấy Phạn lão sư làm rất đơn giản, kỳ thực thành phẩm rất linh động đáng yêu, bừng bừng sức sống, rất giống một con lật đật xinh xắn. Chúng có cái đầu to và cái bụng trọn trịa, đôi mắt nhỏ dài cong cong, cái miệng nhỏ vểnh đô đô, nhìn cực kỳ đáng yêu. Làm xong mấy con lật đật này, Phạn Già La liền ôm chúng ra khỏi trung tâm chỉ huy, nhẹ nhàng đặt xuống đất, nhàn nhạt nói: "Đi đi." Đi? Đi đâu? Diêm bộ trưởng bám theo đuôi Phạn lão sư, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, khi nghe cậu nói câu này xong thì lại xuất hiện thêm mấy dấu chấm than thật to. Chỉ thấy mấy con lật đật này vừa chạm đất liền lắc lư lảo đảo một chút, đầu dúi xuống đất, biến mất. Chúng nó không có tay không có chân nhưng lại chạy rất nhanh. "Phạn lão sư, chúng nó là vật sống à?" Ngay cả Diêm bộ trưởng đã quen nhìn thấy cục diện lớn cũng nhịn không được kinh sợ. "Đã từng sống." Phạn Già La nói tiếp một câu làm ông phải sợ hãi: "Chúng nó đều là con của hắn." 1 Diêm bộ trưởng nhìn theo ánh mắt Phạn lão sư, quay đầu nhìn lại gương mặt vốn đã rất xấu xí nhưng hiện giờ đã tuấn mỹ tới câu hồn đoạt phách trên màn hình giám sát. "Con của hắn sao lại ở trong tay cậu?" Diêm bộ trưởng vừa ngơ ngác lại vừa sợ hãi. "Ông còn nhớ vụ án Tô Phong Khê không?" Phạn Già La nhắc nhở một câu. Diêm bộ trưởng đã từng xem qua vụ án này, đương nhiên nhớ rõ, vì thế ông gật đầu. "Cái hũ kia chính là thứ lấy được từ biệt thự của Tô Phong Khê, bên trong chứa rất nhiều tro cốt của đứa nhỏ, tôi đã ngưng luyện lại thành nhiêu đây. Mẹ của chúng là Tô Phong Khê, ông đoán xem cha của chúng là ai?" Diêm bộ trưởng sửng sốt hồi lâu mới dùng ngón tay run rẩy chỉ con quái vật trên màn hình: "Là hắn hả?" "Là hắn." Phạn Già La thở dà
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.