[239] Linh Môi - Mã Du Rốt Cuộc Cũng Biết Sợ ***** Hai tay Mã Du cứng ngắc nâng lên, đưa tay tới đôi bàn tay đang mở ra của Phạn Già La, đầu lại ngửa ra sau như muốn trốn tránh. Linh hồn và thân thể hắn tựa hồ phân tách ra thành hai nửa trái ngược. Không chỉ Mã Du chống cự, mi tâm Phạn Già La cũng nhíu chặt, tựa hồ đang đè nén tâm tình khó nhịn. Lúc đầu ngón tay Mã Du sắp chạm vào tay cậu, cậu nhịn không được rụt một cái, sau đó liếc nhìn Tống tiến sĩ. Động tác và vẻ mặt của cậu rất nhỏ, chỉ nháy mắt đã khắc chế, nhưng Tống Duệ ngồi bên cạnh thì cúi đầu, lặng lẽ nhếch khóe môi. Người này bị anh ảnh hưởng nên cũng mắc tính khiết phích, bắt đầu ghét bỏ đôi tay nhuộm đầy máu tươi và linh hồn không sạch sẽ của Mã Du. Trước kia cậu không phải như vậy. Bởi có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bọn họ đã phát triển tới tình trạng đồng hóa lẫn nhau rồi. Nghĩ tới đây, Tống Duệ đưa tay lên che miệng để camera không quay được vẻ mặt vui sướng của mình. Ngược lại với Tống Duệ, chân mày Phạn Già La lại càng nhíu chặt hơn, lúc tay Mã Du đặt lên lòng tay cậu, cậu thậm chí còn hộc ra một hơi từ trong kẽ răng, cảm thấy cực kỳ tởm lợm. "Người khác chính là địa ngục, lời này đối với mi tựa hồ không thích hợp." Phạn Già La nâng hai tay Mã Du, chầm chậm nói: "Đối với mi, người khác là công cụ tạo ra niềm vui, là chó mèo có thể tùy ý sát hại. Mi không cảm nhận được đau khổ của người khác, cũng không cảm thấy hối hận với tội ác của mình, bản thân mi chính là địa ngục." Mã Du không thể phản kháng nhanh chóng bình tĩnh lại, cơ thể cứng ngắc cũng dần mềm mại, thoải mái ngồi co quắp trên ghế, chóp mũi phì ra hơi thở, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ đang cười nhạo hành động và ngôn từ của Phạn Già La. Hắn ngay cả chết cũng không sợ, sao lại sợ mấy trò cỏn con này chứ? Mới đầu sợ hãi như vậy chỉ là một phản ứng khi bất ngờ mà thôi. Thấy hắn không sợ hãi, không biết hối cải, thậm chí còn lộ ra tư thế kiêu ngạo, khán giả trước TV vừa tức giận lại căm hận, cũng càng sợ hãi, bất lực hơn. Nếu như một người không có trái tim không có cảm giác tội ác, thì căn bản không có cách nào chiến thắng hắn. Cho dù có bắt được hắn, mang ra tòa xét xử, xử tử hình, hắn cũng chỉ cười mỉa một cái, không hề biết ăn năn hối lỗi. Đối mặt với người như vậy, có thể làm gì chứ? Chỉ có thể tự uất ức, tự khó chịu, tự căm hận, sau đó cả ngày lẫn đêm bị dày vò vì không cam lòng mà thôi. Khán giả trước màn hình đã đỏ vành mắt, không thì cũng chửi ầm lên, có người lạnh run, có người thuận tay cầm lấy thứ gì đó hung ác ném lên tường, còn có người quỳ rạp xuống khóc thảm. Đau khổ và sợ hãi mà Mã Du mang tới cho bọn họ vẫn chưa chấm dứt, nó chỉ ngày càng ăn sâu hơn, bây giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Ba Chu dùng đầu ngón tay run rẩy chỉ con ác quỷ đang mỉm cười trên màn hình, lời nguyền rủa nghẹn trong cổ họng không phun ra được. Ông đã thiếu dưỡng khí rồi. Chu Hạ và vợ cũng tức tới choáng đầu hoa mắt, thân thể nhũn ra, chỉ có thể đưa tay bấu chặt vị trí trái tim, đề phòng nó nổ tung. Người duy nhất không bị sự tàn nhẫn của Mã Du ảnh hưởng chính là Phạn Già La. Cậu rũ mi mắt, không nhìn tới gương mặt như ác quỷ của người đối diện, nói tiếp: "Hiện giờ, ta muốn dạy cho mi biết cộng tình, ta muốn để mi cảm nhận được nỗi đau đớn và sợ hãi của người khác, sau đó vì tội lỗi của mình mà thật lòng sám hối, mi đã chuẩn bị xong chưa?" Đuôi mày Mã Du nhướng lên, môi cũng nhếch lên, vẻ mặt càn rỡ, sau đó từ mũi phun ra âm thanh giễu cợt. Diêm bộ trưởng đứng trước kính hai chiều quan sát một màn này khẩn trương tới lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Nếu Phạn lão sư không có cách nào hoàn thành mục đích thì buổi phát sóng này sẽ tạo hành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt với xã hội. Cấp trên không ngừng gọi điện tới hỏi ông đang chơi trò quỷ gì; quần chúng trên mạng cũng gửi bình luận sợ hãi, oán giận, không đồng tình. Có thể nói, nếu hành động của Phạn lão sư không thành công thì cậu phải gánh chịu lên án của mọi người, cũng thân bại danh liệt. Mặc dù cậu tóm được Mã Du, giải cứu được toàn bộ Kinh thị thì phần công trạng này cũng sẽ bị xóa bỏ. Một người làm việc hoàn hảo chỉ cần dính chút vết bẩn cũng sẽ bị trách móc nặng nề, mà một người ác chỉ cần làm một chuyện tốt là có thể được ca ngợi. Logic của thế giới này vẫn luôn quỷ dị như vậy. Trong sự khẩn trương của Diêm bộ trưởng và mờ mịt của khán giả, Phạn Già La chậm rãi truyền tải ký ức của những người đã chết vào đầu Mã Du. Mã Du không hiểu cộng tình, vậy cậu s

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play